Nghệ Hưng cuộn tròn một khối ngồi dưới sàn nhà trong nhà bếp, lưng cậu tựa vào tường hai tay cầm lấy chén cháo nóng. Nghệ Hưng vừa thổi vừa ăn từng muỗng từng muốn, một cậu bé chưa được 15 tuổi cả cơ thể toàn là vết thương co ro ngồi một góc. Mặc kệ cháo đang nóng chỉ biết bỏ vào miệng ăn cảnh tượng này ai nhìn thấy cũng rơi nước mắt..
Nghệ Hưng rất đói, Ở bệnh viện hai ngày cậu không hề ăn gì ngoài uống nước. Vừa về đến biệt thự lại bị Ngô Diệc Phàm đè xuống giường ko ngừng xỏ xuyên, hắn còn mắng cậu đánh đập cậu một trận rồi mới rời đi. Ngô Diệc Phàm vừa đi Nghệ Hưng lập tức cố lết thân thể đau đớn xuống bếp để tìm gì đó ăn.
Nghệ Hưng ko dám ngồi vào bàn ăn giống như những người khác, cậu sợ lỡ như Ngô Diệc Phàm về tới để hắn nhìn thấy hắn sẽ nổi giận rồi đánh cậu. Cơ thể cậu hiện giờ đang rất đau cậu rất sợ cái cảm giác đau đớn khi bị đánh bị làm nhục, Nghệ Hưng ko muốn sống như vậy cả đời cậu không muốn không muốn một chút nào? Làm ơn hãy có người nào đó xót thương cậu hãy cứu lấy cậu ra khỏi địa ngục ma quỷ này không?
Ngô Diệc Phàm ôm lấy eo Biện Bạch Hiền vào biệt thự, trên cầu thang hai người bọn họ nhìn thấy Nghệ Hưng gầy yếu cố bước từng bước lên lầu.
Nghệ Hưng thấy Ngô Diệc Phàm đã về, cậu sợ hãi cuối đầu xuống không dám nhìn hắn. Hai tay nắm chặt tay vịnh cầu thang đang run, cậu đứng im bất động chờ đợi bị Ngô Diệc Phàm đánh.
Ngô Diệc Phàm chỉ liếc Nghệ Hưng một cái rồi ôm Biện Bạch Hiền lướt qua Nghệ Hưng đi lên lầu, trước khi bọn họ biến mất Nghệ Hưng vẫn nghe rõ cuộc trò chuyện của họ.
"Phàm ca, cậu ta là ai vậy?" Giọng nói của Biện Bạch Hiền nũng nịu làm Nghệ Hưng nghe phải nhíu mày lại.
"Nó hả, chỉ là một thằng đê tiện để anh trút giận thôi. Loại người dơ bẩn đê tiện hèn hạ như nó em đừng nên lại gần, tránh để làm dơ bẩn quần áo của em!" Ngô Diệc Phàm khinh miệt liếc nhìn Nghệ Hưng đang cúi đầu đứng gần đó, Biện Bạch Hiền nghe hắn nói vậy cậu ta chỉ 'dạ' một tiếng rồi không hỏi thêm gì nữa. Cậu ta biết nếu hỏi thêm nữa Ngô Diệc Phàm sẽ không thích, bởi vì cậu ta biết dù Ngô Diệc Phàm có lên giường với bao nhiêu người đi nữa. Thì trong lòng hắn chỉ yêu nhất mỗi một mình cậu ta nên cậu ta chẳng phải sợ gì hết? Cậu ta có thể thấy được Ngô Diệc Phàm rất khinh thường chán ghét người trước mặt.
Đợi bọn họ biến mất khỏi cậu thang Nghệ Hưng mới ngẩng đầu lên mở miệng lẩm bẩm." Dơ bẩn,...phải rồi toàn thân mình đều dơ bẩn mà. Đã biết tôi dơ bẩn sao còn lên giường với tôi,....trong mắt tôi cậu mới chính là kẻ dơ bẩn nhất dơ bẩn hơn cả tôi..." Lần đầu tiên Nghệ Hưng nói một câu dài như vậy? Ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vào vào hướng cầu thang, trong đôi mắt trong veo xinh đẹp mang theo thống hận cùng tuyệt vọng...
Nghệ Hưng lại từng bước từng bước đi lên cầu thang về với căn phòng của mình, Ngô Diệc Phàm tuy chán ghét hay mắng chửi đánh đập cậu. Nhưng hắn vẫn cho cậu ở trong một căn phòng rộng lớn sạch sẽ.
Nghệ Hưng vào phòng chưa được bao lâu bên ngoài đã nghe thấy tiếng gõ cửa, biết không phải là Ngô Diệc Phàm trong lòng Nghệ Hưng cũng không có sợ hãi cho lắm. Cậu dè dặt đứng lên mở cửa...
Biện Bạch Hiền ngoài cửa mỉm cười nói xin chào với Nghệ Hưng, Nghệ Hưng chỉ biết ngây ngốc mở to hai mắt nhìn cậu ta. Biện Bạch Hiền ko quan tâm đến vẻ mặt ngạc nhiên của Nghệ Hưng, cậu ta hơi đẩy Nghệ Hưng bước vào phòng giống như đây là phòng của cậu ta vậy?
"Xin chào, tôi tên Biện Bạch Hiền là người yêu của Phàm ca." Sau khi quan sát căn phòng xong Biện Bạch Hiền xoay người lại nhìn Nghệ Hưng mỉm cười giới thiệu chính mình, cậu ta còn nhấn mạnh mấy chữ cuối cho Nghệ Hưng nghe.
"Còn cậu tên gì? A tôi quên mất tôi nghe người hầu nói cậu bị câm,