Ngô Thế Huân mạnh mẽ dùng sức thoát khỏi hai gã vệ sĩ, nó chạy về phía Nghệ Hưng đang nằm. Nhẹ nhàng đỡ cậu lên ôm cậu vào lòng. ...
"Nghệ Hưng không sao đâu, chú gắng lên tôi sẽ đưa chú đến bệnh viện nhanh thôi. Sẽ không còn đau đớn nữa cũng sẽ không ai đánh đập chú nữa. Chúng ta sẽ đến bệnh viện rất nhanh..." Cả cơ thể lạnh ngắt của Nghệ Hưng nằm trong lòng Ngô Thế Huân làm nó hoảng sợ không thôi, nó cố bình tĩnh muốn bế Nghệ Hưng nhanh chóng đưa cậu đến bệnh viện.
Chưa kịp bế cậu lên nó đã bị ai đó túm lên từ phía sau quăng mạnh xuống sàn nhà, lưng Ngô Thế Huân bị đập xuống sàn nhà phát đau. Nó cắn răng muốn lại gần Nghệ Hưng liền bị Ngô Diệc Phàm đá mạnh vào bụng đến ói máu.
"Trương Nghệ Hưng là của tao, cho dù nó sống hay chết cũng là của tao. Mày có quyền gì mà dám ôm lấy người của tao, có phải mày muốn tao giết chết mày không hả?" Ngô Diệc Phàm giống như một thằng điên hắn muốn xong lên đánh chết Ngô Thế Huân, rất may là Phác Xán Liệt và Trịnh Trạch Vân đã kéo hắn lại.
"Buông tao ra..." Người ta thường nói một người phát điên sẽ rất mạnh mẽ, Phác Xán Liệt và Trịnh Trạch Vân còn muốn ko giữ nổi Ngô Diệc Phàm.
"Diệc Phàm, cậu bị làm sao vậy? Thế Huân nó là em ruột của cậu chẳng lẽ cậu muốn giết chết nó hay sao? Cậu xem, tình nhân của cậu cũng đã chết rồi hay là mang cậu ta đi khỏi đây trước đi..." Trịnh Trạch Vân chưa bao giờ thấy Ngô Diệc Phàm mất đi lý trí đến như vậy? Nói đúng hơn là điên chứ không phải mất đi lý trí. Ngay cả em trai của mình cũng muốn giết này không điên chứ còn là gì.
Ngô Diệc Phàm nghe Trịnh Trạch Vân nói Nghệ Hưng đã chết hắn càng điên hơn nữa, mạnh mẽ thoát khỏi Phác Xán Liệt và Trịnh Trạch Vân đang giữ lấy hắn. Hắn tiến về phía Nghệ Hưng thô bạo kéo cơ thể mềm nhũng của cậu không ngừng lắc mạnh.
"Trương Nghệ Hưng mở mắt ra, tao bảo mày mở mắt ra có nghe không? Mày không chịu mở mắt ra tao sẽ đánh mày sẽ cho tất cả đám bạn của tao chơi mày ngay tại đây, mày có nghe rõ không?" Ngô Diệc Phàm không chỉ lắc mạnh cơ thể của Nghệ Hưng, hắn còn liên tục tát vào mặt cậu muốn cậu bị đau sẽ mở mắt ra nhìn hắn. Nhưng Nghệ Hưng chỉ im lặng nhắm chặt hai mắt giống như một con búp bê bị hỏng một chút phản ứng cũng không có.
"Ngô Diệc Phàm, chính mày đã ép cậu ấy phải chết bây giờ mày còn ở đây phát điên cái gì nữa? Mày có nghe trước khi chết cậu ấy nói gì không? Cậu ấy chỉ muốn sống cuộc sống của một con người thôi, tại sao cậu ấy chết rồi mày còn không buông tha cho cậu ấy. Mau đưa cậu ấy cho tao tao không muốn lúc cậu ấy sống đã chịu hành hạ, chết còn phải bị mày hành hạ nữa..." Lộc Hàm chịu hết nổi gã đứng ra mắng chửi Ngô Diệc Phàm, gã đang rất hối hận nếu như gã ra tay bảo vệ Nghệ Hưng có lẽ cậu sẽ không chết. Lộc Hàm tiến lại muốn giành lấy Nghệ Hưng từ tay Ngô Diệc Phàm.
"Trương Nghệ Hưng là của tao, thằng chó như mày có tư cách gì cướp nó khỏi tay tao? Chỉ cần mày dám đụng đến nó tao sẽ giết chết hết cả nhà của mày." Ngô Diệc Phàm ôm chặt lấy Nghệ Hưng không cho Lộc Hàm kéo cậu ra khỏi vòng tay hắn, hai mắt hắn đỏ ngầu gương mặt vặn vẹo tức giận không khác gì một con ác quỷ.
Phác Xán Liệt nhìn hai người bọn họ muốn giết chết lẫn nhau vì Nghệ Hưng, hắn thật sự rất muốn cho bọn họ một đấm để bớt giận. Nếu bọn họ cứ còn như vậy nữa Nghệ Hưng sẽ chết thật, hắn gấp muốn chết chỉ muốn đưa cậu đến bệnh viện thật nhanh." Hai cậu đừng có ở đây mà phát điên lên nữa, mau đưa cậu ấy đến bệnh viện thì tốt hơn biết đâu vẫn còn kịp. Các cậu cứ như vậy cậu ấy sẽ chết thật đó....Nhanh lên đi coi như tôi cầu xin cậu đó Diệc Phàm, chẳng lẽ cậu muốn cậu ấy chết thật sao?"
Chỉ cần nghe có người nói Nghệ Hưng sẽ chết Ngô Diệc Phàm đã điên lại càng điên hơn, hắn trừng mắt nhìn Phác Xán Liệt làm Phác Xán Liệt muốn lại gần đỡ lấy Nghệ Hưng phải đứng