Nghệ Hưng mất tích Ngô Kỳ Long biết ngoài Ngô Diệc Phàm ra thì không ai dám làm chuyện này, ban đầu y chỉ nghĩ Ngô Diệc Phàm chán ghét Nghệ Hưng nên mới làm ra những chuyện kinh tởm đó với cậu. Nhưng y lại không ngờ chấp niệm của hắn đối với cậu lại lớn đến vậy, đã bốn năm trôi qua mà hắn vẫn không chịu buông tha cho cậu.
Thế lực của Ngô Diệc Phàm hiện tại rất mạnh điều này Ngô Kỳ Long biết rất rõ, y lo lắng Ngô Diệc Phàm sẽ đối xử tàn nhẫn với Nghệ Hưng! Bốn năm qua y coi cậu như tâm can bảo bối mà bảo bọc trong lòng, nhưng hiện giờ cậu lại ở bên cạnh Ngô Diệc Phàm chịu bao nhiêu hành hạ. Chỉ cần nghĩ đến thôi tim y đã đau đớn như bị dao đâm, y trách bản thân thật vô dụng lại không bảo vệ được cho cậu thật tốt..
"Phàm thiếu, Ngô Kỳ Long đã đến nói muốn gặp ngài." Mễ Nhiệt không dám bước vào phòng của Ngô Diệc Phàm khi không có sự cho phép của hắn, cậu ta đứng ngoài cửa cúi đầu thông báo.
Ngô Diệc Phàm không nói gì hắn phất tay cho cậu ta rời đi.
Nhìn người con trai xinh đẹp nhắm nghiền mắt đang nằm trên đùi mình, Ngô Diệc Phàm vươn tay vuốt ve những vết thương trên mặt cậu miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.
"Trương Nghệ Hưng em thật tài giỏi có thể quyến rũ được một người đàn ông đã có vợ con, làm ông ta mê mẩn em đến vậy? Tôi không ngờ người đàn ông của em lại đến đây nhanh đến vậy, chỉ mới có một ngày xa em mà đã không chịu nổi rồi sao? Gọi em là tiện nhân đúng là không sai chút nào."
"Có phải tất cả đàn ông trên đời đều bị gương mặt xinh đẹp này của em mê hoặc hay không?" Ngô Diệc Phàm bóp mạnh gương mặt nhỏ của Nghệ Hưng, Nghệ Hưng đau đớn nhíu mày nhưng vẫn không tỉnh dậy." Nếu như gương mặt xinh đẹp này bị hủy đi liệu em có còn quyến rũ bọn đàn ông đó được không? Tôi cảm thấy nên hủy đi gương mặt xinh đẹp này của em, để tôi nghĩ xem nên dùng cách đau đớn nào nhất để hủy hoại nó đây. Dùng axít chắc chắn sẽ rất đau em thấy tôi nói có đúng không? Chuyện này tôi sẽ suy nghĩ kĩ lại giờ tôi phải đi xem thằng đàn ông của em muốn gì?" Ngô Diệc Phàm để Nghệ Hưng nằm lại trên giường, hắn cúi đầu xuống hôn lên môi Nghệ Hưng nói đúng hơn là cắn . Hắn cắn mút môi cậu đến khi môi dưới của cậu bị hắn cắn nát đến nhiễm đỏ vì máu hắn mới thoả mãn buông tha cậu rồi rời khỏi phòng.
Ngô Diệc Phàm chậm rãi đi xuống lầu, hắn nhìn thấy Ngô Kỳ Long sắc mặt khó coi đang ngồi trên sofa phòng khách. Hắn vui vẻ bước về phía y trên cất giọng.
"Thật không ngờ ba lại rảnh rỗi đến thăm con nha."
Nhìn thấy vẻ mặt giễu cợt của Ngô Diệc Phàm càng làm Ngô Kỳ Long tức giận hơn nữa, y càng ngày càng có điểm sợ đứa con này rồi." Anh biết rõ mục đích của tôi đến đây là gì rồi, giao Nghệ Hưng lại cho tôi?" Ngô Kỳ Long không vòng vo liền tiến thẳng vào vấn đề.
"Ba đã có vợ con rồi mà còn bị một thằng nhóc mê mẩn nữa sao? Chuyện trước đây của hai người tôi sẽ xem như không có gì? Nhưng tôi nhắc cho ba biết Trương Nghệ Hưng là của tôi đừng ai mơ tưởng có thể cướp nó đi được. Ba nghĩ ba có thể dẫn nó rời khỏi đây được sao?" Ngô Diệc Phàm gương mặt trở nên hung ác nhìn vào Ngô Kỳ Long, nếu không phải nghĩ đến người mẹ quá cố của hắn từng rất yêu người đàn ông này thì hắn đã không cho y sống yên rồi. Nhưng nếu y một mực muốn cướp Nghệ Hưng đi hắn không chắc sẽ buông tha cho y.
"Ngô Diệc Phàm..."
"Mễ Nhiệt tiễn khách." Không cho Ngô Kỳ Long nói thêm bất kì câu nào nữa Ngô Diệc Phàm ra lệnh thuộc hạ đuổi y đi, hắn nhếch môi nhìn vẻ mặt tức giận của y mỉm cười hưng phấn xoay người bước lên lầu.
Nghệ Hưng đã ở biệt thự của Ngô Diệc Phàm đúng một tuần cho đến bây giờ cậu vẫn chưa tỉnh lại, có thể cậu đã tỉnh từ lâu chỉ là sợ Ngô Diệc Phàm quá nên tiềm thức không muốn tỉnh lại.
"Phàm ca, có phải anh thích Trương Nghệ Hưng không?" Ngô Diệc Phàm và Biện Bạch Hiền đang ngồi ăn sáng, cậu ta nũng nịu tỏ ra tức giận hướng Ngô Diệc Phàm hỏi.
"Kẻ đê tiện đó làm sao anh có thể thích được, người anh thích chỉ có mỗi một mình em! Để nó bên cạnh chỉ là mỗi lúc buồn bực mang ra trút giận thôi." Ngô Diệc Phàm kéo Biện Bạch Hiền ôm vào ngực an ủi, hắn vẫn chưa biết cảm giác hắn đối với Nghệ Hưng là gì hắn chỉ đơn giản nghĩ xem cậu như món đồ chơi để trút giận.
"Anh nói thật sao? Nếu là vậy tại sao anh lại tốt với cậu ta đến thế? Anh xem bây giờ cậu ta vẫn còn nằm trên giường được người khác hầu hạ có khác gì hoàng tử đâu, Em thấy cậu ta giả vờ hôn mê thì có, anh cho người lên gọi cậu ta chắc chắn cậu ta sẽ dậy thôi."
Trong lòng Ngô Diệc Phàm luôn cho rằng hắn yêu Biện Bạch Hiền, cho nên cậu ta nói gì hắn đều chìu theo cậu ta. Hắn cũng thừa biết Nghệ Hưng đã tỉnh từ lâu chỉ là cậu không muốn dậy thôi.
Ngô Diệc Phàm lệnh cho người hầu lên lầu gọi Nghệ Hưng, không