Tiện nhân." Ngô Diệc Phàm rút con dao trên cánh tay trái ném xuống sàn, hắn không quan tâm cánh tay đang chảy máu hung hăng đá một cú vào bụng Nghệ Hưng. Hiện tại trong đầu hắn không còn biết gì ngoài việc phải cho người con trai đang nằm dưới sàn, muốn sống không được muốn chết cũng không xong.
"Em đúng là rất to gan dám có ý định giết tôi, giết chết tôi để chạy theo thằng khác có phải không? Đồ đệ tiện, thứ tiện nhân chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp như em bị chơi xong chúng cũng bỏ em thôi. Tôi đây yêu thương em em còn không thoả mãn, muốn giết tôi để tìm thằng khác thoả mãn cái mông dâm đãng của em sao? Nếu em đã dám làm việc này tôi sẽ cho em biết hậu quả em phải chịu sẽ là gì?"
Ngô Diệc Phàm dùng chân đạp mạnh lên đầu Nghệ Hưng, chân hắn đang dẫm lên đầu cậu đè mạnh xuống làm nửa bên mặt của cậu áp xuống sàn nhà vô cùng đau đớn. Nghệ Hưng cắn răng im lặng không hề phát ra một tiếng đau đớn nào?
Như nghĩ ra điều gì đó Ngô Diệc Phàm nhếch môi cười lạnh, hắn nhặt con dao lên rồi ngồi xuống bên cạnh Nghệ Hưng túm lấy tóc cậu kéo cậu ngồi dậy đối diện với hắn.
"Nếu dùng con dao này khắc tên của tôi lên cơ thể em, vậy thì đời này kiếp này em sẽ mãi mãi không thể nào thoát ra khỏi tôi được. Cho dù đến kiếp sau em có đầu thai thành loài súc sinh tôi vẫn mãi bám theo em không bao giờ buông tha em. Trương Nghệ Hưng mãi mãi là của Ngô Diệc Phàm! Ha ha ha..." Tiếng cười ma quỷ của Ngô Diệc Phàm và từng câu từng chữ vang vọng bên tai Nghệ Hưng, còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Nhìn gương mặt trắng bệch sợ hãi của cậu Ngô Diệc Phàm càng hưng phấn, thô bạo đẩy ngã Nghệ Hưng hắn ngồi lên bụng cậu, tay trái bị thương giữ chặt hai tay Nghệ Hưng đặt trên đỉnh đầu cậu. Tay phải cầm dao khắc từng chữ tên của hắn lên ngực Nghệ Hưng.
Cái này đối với Nghệ Hưng mà nói so với lăng chì không hơn không kém.
"A....đau...đau...quá,...cứu...cứu em... Anh hai...làm...ơn..cứu...em,..em đau...quá.." Tiếng hét đau đớn cầu xin của Nghệ Hưng vang vọng khắp căn phòng.
Hai chữ 'anh hai' lọt vào tai Ngô Diệc Phàm càng làm cho hắn điên hơn, con dao trên tay hắn bởi vì tức giận mà dùng sức rất mạnh. Mũi dao đâm sâu vào da thịt trên ngực cậu máu tươi thấm đỏ da thịt trắng tuyết trên ngực.
"Giờ phút này em còn dám ở trước mặt tôi mở miệng gọi thằng đàn ông khác nữa sao?" Ngô Diệc Phàm liếm máu trên ngực Nghệ Hưng, hung ác cắn vào những chữ hắn dùng dao khắc trên ngực cậu.
Nghệ Hưng chỉ còn lại hơi thở manh cổ họng phát tiếng rên rỉ đau đớn tuyệt vọng...
Cuối cùng Ngô Diệc Phàm cũng khắc xong tên của hắn lên ngực Nghệ Hưng, nhìn ba chữ 'Ngô Diệc Phàm' đẫm máu được khắc trên ngực trái trắng nõn của cậu, tâm tình Ngô Diệc Phàm vô cùng vui sướng một loại hạnh phúc len lỏi trong tim hắn không thể nói thành lời. Hắn kéo cậu ôm chặt vào lòng không ngừng hôn lên gương mặt so với xác chết không khác là bao của Nghệ Hưng.
"Em nhìn xem, tên của tôi được khắc trên ngực của em có phải rất là đẹp hay không? Bảo bối ngoãn mau gọi tên tôi tôi sẽ không làm em đau nữa." Cơn giận của Ngô Diệc Phàm vơi đi hơn một nửa khi nhìn thấy sắc mặt trắng bệch không còn sự sống của Nghệ Hưng.
Nghệ Hưng dùng ánh mắt chán ghét câm hận nhìn vào Ngô Diệc Phàm cậu thều thào mở miệng." Anh...hai...cứu...em...."
'Chát' Ngô Diệc Phàm đẩy mạnh Nghệ Hưng vào tường, cho hai bạt tay thật mạnh vào mặt cậu.
"Tiện nhân, tôi đánh chết em..." Cứ tưởng cậu sẽ gọi tên mình nhưng không ngờ lại gọi Ngô Kỳ Long, một chút thương xót vừa rồi của Ngô Diệc Phàm biết mất con ác quỷ mất tính người trong cơ thể hắn liền xuất hiện.
Ngô Diệc Phàm túm lấy tóc Nghệ Hưng kéo cậu ra khỏi phòng, hắn kéo cơ thể trần trụi đầy máu của Nghệ Hưng từ trên cầu thang kéo xuống dưới lầu. Máu trên ngực cậu chảy một lúc một nhiều...
Người hầu nhìn thấy Nghệ Hưng trần trụi toàn thân đầy máu bị Ngô Diệc Phàm túm lấy tóc lôi kéo khiến ai nấy cũng một phen hoảng sợ...
"Cút hết khỏi đây cho tao." Vẻ mặt như muốn giết người của hắn nhìn những người hầu hét lớn, bọn họ sợ hãi lập tức chạy trốn hết không ai dám ở lại.
Ngô Diệc Phàm kéo Nghệ Hưng vào nhà bếp, hắn quăng mạnh cậu xuống sàn nhà làm đầu Nghệ Hưng đập mạnh xuống nền gạch lạnh lẽo. Máu tươi từ trên đầu cậu chảy ra một mảng lớn.
Hắn mở tủ bếp lấy ra một hủ muối, Ngô Diệc Phàm ngồi xuống bên cạnh Nghệ Hưng. Hắn lấy muối trong hủ ra chà xát lên ba chữ 'Ngô Diệc Phàm' được hắn khắc trên ngực cậu.
"Aaaaa... Đau...đau...quá..." Nghệ Hưng la hét thảm thiết vì quá đau đớn, loại đau đớn này không thể diện tả thành lời được. Vừa đau vừa rát cơn đau rát lan đến tận xương tuỷ và từng mạch máu của Nghệ Hưng...
"Đau sao? Làm sao mà đau bằng tôi được, em có biết trái tim của tôi đang rất đau không? Một chút đau đớn này của em thì có nhầm nhò gì so với tôi.."
Ngô Diệc Phàm đem hết muối đổ vào ngực Nghệ Hưng hắn dùng tay chà xát thật mạnh lên vết thương, nhìn cậu đau đớn nằm thôi thóp trên sàn nhà Ngô Diệc Phàm vẫn chưa thấy thoả mãn. Hắn cho