"Tiểu Hưng, em ráng chịu khó ở đây thêm vài ngày nữa là chúng ta có thể rời khỏi đây sang Mỹ bắt đầu một cuộc sống mới." Mễ Nhiệt ôm lấy Nghệ Hưng ngồi trên chiếc giường nhỏ, hai người đã chạy trốn khỏi Ngô Diệc Phàm được hơn một tuần. Họ vẫn còn ở Bắc Kinh chưa hề đi đâu xa.
Mễ Nhiệt nhờ một người bạn từng là lính đánh thuê giúp cậu ta và Nghệ Hưng tìm một chiếc thuyền phi pháp trốn sang Mỹ, người bạn đó đã đồng ý giúp nhưng phải một tuần sau mới có thuyền.
Thời gian này vì muốn tránh người của Ngô Diệc Phàm, Mễ Nhiệt thuê tạm một căn phòng nhỏ ở khu ổ chuột để hai người tạm ở. Căn phòng rất nhỏ chỉ có một chiếc giường cũ toilet cũng ở gần ngay chiếc giường, trong vừa dơ vừa hôi
"Không sao đâu, chỉ cần có thể thoát khỏi Ngô Diệc Phàm cho em suốt đời ở đây em cũng cảm thấy rất vui." Nghệ Hưng hướng Mễ Nhiệt mỉm cười thật vui vẻ, đây là người đàn ông thứ hai sau Ngô Kỳ Long khiến cậu mỉm cười thật lòng.
.
Chuyện Nghệ Hưng bỏ trốn Ngô Diệc Phàm cho thuộc hạ đi tìm rất rầm rộ nên rất nhiều người biết được, ngoài thuộc hạ của hắn ra còn có người của Ngô Kỳ Long và Lộc Hàm tham gia vào cuộc tìm kiếm. Mục đích của hai người đó cũng giống với Ngô Diệc Phàm chỉ khác là Ngô Kỳ Long không có suy nghĩ đê hèn giống Lộc Hàm và con trai y. Y sẽ không ép Nghệ Hưng làm truyện cậu không muốn làm, nếu y có thể tìm được cậu y vẫn sẽ đối xử với cậu giống như một người em trai hết mực yêu thương. Nếu cậu có thể tiếp nhận tình cảm của y vậy còn gì bằng.
"Mẹ kiếp, lũ vô dụng đã một tuần rồi còn chưa tìm được người. Có phải bọn mày muốn tao giết chết bọn mày có phải không?" Nghe thuộc hạ về báo tin vẫn không có tin tức gì của Nghệ Hưng, Ngô Diệc Phàm nổi điên rút súng ra muốn giết hết những thuộc hạ đang sợ hãi cúi đầu đừng đối diện với hắn.
"Phàm..Phàm thiếu tha mạng, xin ngài hãy cho thuộc hạ thêm ba ngày nữa thuộc hạ nhất định sẽ đem Nghệ Hưng thiếu gia về cho ngài..." Một tên thuộc hạ cố nén sợ hãi đứng ra cầu xin, bọn họ sợ nếu cứ im lặng không lên tiếng chắc chắn sẽ bị Ngô Diệc Phàm giết chết ngay tại đây.
"Được, ba ngày nếu sau ba ngày không tìm được em ấy, tao sẽ đem lũ vô dụng bọn mày cho chó ăn có biết không."
Bọn thuộc hạ vâng vâng dạ dạ rồi lập tức chạy khỏi biệt thự của Ngô Diệc Phàm...
Bọn thuộc hạ rời đi rồi trong phòng chỉ còn lại một mình Ngô Diệc Phàm, hắn ôm lấy chiếc áo sơ mi mà Nghệ Hưng thích mặc nhất vào trong lòng. Cúi đầu hôn xuống cái áo xem nó như Nghệ Hưng.
"Nghệ Hưng đã một tuần rồi sao em còn chưa trở về, tôi đã chịu hết nổi rồi đừng chọc giận tôi. Em phải biết hậu quả chọc giận tôi là như thế nào! Nghệ Hưng, tôi nhớ em nhớ em đến phát điên tôi hứa sẽ không bao giờ đánh em hay mắng em nữa. Chú út, trở về với tôi đi, cầu xin em...Ở bên ngoài sẽ không có ai tốt với em bằng tôi, trên đời này ngoài Ngô Diệc Phàm tôi ra sẽ không có thằng nào thật lòng yêu em. Chú út tôi yêu em..." Ngô Diệc Phàm vùi mặt vào chiếc áo nước mắt hắn thấm ướt một mảng trên áo, từ nhỏ cho đến lớn hắn chưa bao giờ biết khóc là gì ngày cả khi mẹ hắn người hắn yêu thương nhất chết hắn cũng không có một giọt nước mắt. Hắn chỉ duy nhất khóc vì một mình Nghệ Hưng dù có ngu ngốc hắn cũng biết tình cảm hắn đối với Nghệ Hưng là gì.
Ngô Diệc Phàm yêu Trương Nghệ Hưng yêu đến điên cuồng, nhưng hắn lại không biết cách thể hiện tình yêu. Hắn dùng cách thức bạo lực biến thái của hắn để thể hiện tình yêu của hắn dành cho cậu. Có như vậy hắn mới cảm thấy an tâm mới cảm nhận được Nghệ Hưng hoàn toàn thuộc về hắn, nhưng hắn lại không nhận ra cách thức yêu của hắn tàn nhẫn biến thái đến cỡ nào. Đến hôm nay Nghệ Hưng đã bỏ trốn hắn vẫn không hề cảm thấy hắn đối xử với cậu như vậy là sai, chỉ vì hắn quá yêu cậu nên mới làm vậy với cậu đáng ra cậu phải vui vẻ mới đúng.
.
.
.
"Tôi muốn các người phải tìm được Nghệ Hưng trước Ngô Diệc Phàm và Lộc Hàm còn có cả ba của tôi." Ngô Thế Huân ngồi trên ghế da cao cấp tay nó đang cầm điếu thuốc ra lệnh cho thuộc hạ, nó biết ba người kia đang tìm kiếm Nghệ Hưng khắp mọi nơi. Ngoài mặt nó tỏ ra không quan tâm sau lưng lại cho người tìm Nghệ Hưng, Ngô Thế Huân không muốn ba người kia biết nó cũng tham gia vào việc tìm kiếm, nó muốn bí mật tìm cậu có như vậy cậu mới có thể nằm trong lòng bàn tay của nó.
Đám thuộc hạ sau khi nhận được mệnh lệnh liền cùi đầu nói dạ rồi lập tức ra rời khỏi.
"Chú út, người tìm được em nhất định sẽ là tôi. Tôi rất nhớ em bảo bối!"
.
Còn hai ngày nữa sẽ có thuyền