Biết Ngô Diệc Phàm hôm nay về biệt thự Ngô gia gặp ba để bàn chuyện quan trọng, có lẽ đến tối hắn mới trở về biệt thự. Ngô Thế Huân liền nhân cơ hội này nghỉ học một ngày để ở nhà với Nghệ Hưng. Tuy chỉ mới gặp mặt có vài lần nhưng nó rất thích người chú này của nó! Thật sự rất muốn động tay động chân với cậu một chút, dù sao anh hai nó cũng chẳng có ở đây nên nó không cần phải lo lắng gì cả.
Đợi Ngô Diệc Phàm rời khỏi biệt thự, Ngô Thế Huân liền vui vẻ chạy sang phòng ngủ của Ngô Diệc Phàm. Mở cửa ra liền nhìn thấy Nghệ Hưng đang ngủ trên giường lớn, trên gương mặt của cậu có vô số vết bầm tím nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp...Ngô Thế Huân nhíu mày tiến vẻ phía giường rồi ngồi xuống.
Nó vươn tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp của cậu, bàn tay của nó từ mặt cậu dần dần vuốt xuống cần cổ trắng nõn. Nó hất tấm chăn đang đắp trên người Nghệ Hưng ra, cả cơ thể trần trụi ko một mảnh vải che thân hiện ra trước mắt. Cơ thể của cậu có rất nhiều vết thương nhưng nhiều hơn hết đó chính là dấu hôn, từ cổ cho đến chân không có chỗ nào mà ko có.
Nhìn cảnh tượng động nhân này làm huyết mạch Ngô Thế Huân sôi sục thân dưới liền ngẩn cao đầu, vốn chỉ định hôn cậu vuốt ve cậu một chút thôi nhưng không ngờ lại nhịn không được. Chú cháu gì chứ, loạn luân thì đã làm sao? Ngô Diệc Phàm làm được sao nó lại không thể chứ...
"Chú út, chú thật là xinh đẹp!" Ngô Thế Huân vuốt ve đùi của Nghệ Hưng, tay nó dần dần trượt lên nắm lấy dương vật mền mại của cậu không ngừng vuốt ve lên xuống. Vẻ mặt của nó si mê nhìn cậu từ đầu cho đến chân.
Cảm giác thân thể bị người khác đùa bỡn đến đau nhức, Nghệ Hưng mơ màng mở mắt ra. Đập vào mắt cậu là gương mặt có phần trẻ con của Ngô Thế Huân, trên người Ngô Thế Huân cũng trần trụi ko mặt gì. Chân trái của cậu bị nó đặt trên vai nó cúi đầu xuống đang ko ngừng hôn liếm đùi của cậu, tay nó đùa bợn dương vật của Nghệ Hưng...
Nghệ Hưng sợ hãi ko ngừng giãy giụa muốn thoát khỏi Ngô Thế Huân, cậu biết nó chính là em trai Ngô Diệc Phàm. Cũng là cháu ruột của cậu tuổi nó cũng lắm chỉ bằng cậu hoặc lớn hơn cậu một hai tuổi...
"Đừng sợ, tôi sẽ không giống như anh hai đánh đập chú. Tôi sẽ thật dịu dàng yêu thương chú..." Ngô Thế Huân cười tà ôm lấy Nghệ Hưng ko cho cậu giãy giụa, môi nó áp vào môi Nghệ Hưng ko ngừng mút lấy lưỡi cậu trêu đùa...
" Đừng....đừng...làm...như vậy...với tôi? Cầu..cầu xin cậu...." Nghệ Hưng trong lòng Ngô Thế Huân nhỏ giọng cầu xin, cậu không muốn bị Ngô Thế Huân xâm nhập. Một Ngô Diệc Phàm đã đủ lắm rồi! Nếu là nam nhân nào cậu cũng có thể cắn răng chịu đựng, nhưng hai anh em họ Ngô thì không thể làm vậy với cậu được. Đối với Nghệ Hưng mà nói loạn luân là hết sức kinh tởm cậu không chấp nhận được chuyện biến thái này..
Mọi động tác của Ngô Thế Huân đều dừng lại, nó nhìn vẻ mặt đau đớn của Nghệ Hưng. Những giọt nước mắt thống khổ rơi trên mặt cậu làm trong lòng nó chợt đau nhói.
"Xin lời, chú út! Tôi xin lỗi, tôi chỉ là kiềm lòng không được mới làm vậy với chú. Chú đừng sợ, đừng sợ..." Ngô Thế Huân hoảng hốt ôm lấy Nghệ Hưng ko ngừng nói lời xin lỗi, lửa dục trong cơ thể nó cũng dần dần hạ xuống. Nó hối hận rất hối hận vì đã có ý định làm cầm thú này với cậu!
Nghệ Hưng vẫn còn sợ hãi, cơ thể cậu không ngừng run rẩy trong lòng Ngô Thế Huân. Nếu đổi ngược là Ngô Diệc Phàm cậu sẽ không mở miệng cầu xin, bởi vì cậu biết cho dù cậu có mở miệng cầu xin hắn, hắn