Dư Tiểu Mãn chĩa súng vào Bạch Đình Hiên, toan nổ súng, ông ta liền nhanh chóng đưa tay cầu xin.
Cũng vì không ngờ sẽ có ngày hôm nay, không ngờ Dư Tiểu Mãn lại có thể thoát khỏi khống chế, ông ta không mang bất cứ thứ gì dùng để phòng thân.
Dư Tiểu Mãn một súng kết liễu số mệnh của kẻ thù giết cha, toan quay lại phía Hoắc Liên Tâm.
Chỉ thấy Túc Trạch Lăng kêu lên một tiếng: Tiểu Mãn cẩn thận!
Hoắc Liên Tâm tay cầm đoản đao sắc bén, nhân lúc Dư Tiểu Mãn quan tâm Bạch Đình Hiên, hắn liền nhanh chóng tiến đến.
Dư Tiểu Mãn vừa mới quay lại, chưa kịp định thần thì đã thấy Túc Trạch Lăng vì che chắn cho mình mà hứng trọn một đao của Hoắc Liên Tâm.
Chính Hoắc Liên Tâm cũng sững sờ, miệng không tự chủ mà mấp máy:
Trạch Lăng...!con trai...
Ông sinh tôi ra, nuôi tôi, và bây giờ chính tay ông kết liễu tôi.
Như vậy, tôi không còn nợ ông thứ gì nữa rồi.
Không...!!
Nhìn Túc Trạch Lăng đau đớn quằn quại dưới sàn đất lạnh, Dư Tiểu Mãn phát hiện ra cô đã thua rồi.
Cô ngồi xuống ôm lấy hắn, lệ nóng ướt đẫm hàng mi, hòa cùng với máu tươi không ngừng tuôn chảy kia của hắn.
Cô căm hận nhìn Hoắc Liên Tâm mà nói:
Hoắc Liên Tâm, ông là kẻ lòng lang dạ sói, ông đã giế t chết chính con trai của mình.
Rốt cuộc là vì thứ gì, vì thứ gì chứ!?
Hoắc Liên Tâm miệng run run, giường như ông ta đang rơi nước mắt.
Nhưng đã muộn mất rồi, là do chính tham vọng to lớn kia đã phá nát gia đình ba người hạnh phúc của ông ta.
Dư Tiểu Mãn không thương tiếc mà đưa tay bắn chết kẻ điên loạn giả dối kia, chính ông ta là người gây ra cớ sự ngày hôm nay, hại chết hàng ngàn người vô tội.
Cho đến khi mọi chuyện đi xa, dù ông ta có biết hối cải hay không thì đều phải trả giá.
Dư Tiểu Mãn ôm chặt lấy thân thể của Túc Trạch Lăng, gương mặt hằn lên vô vàn sự đau khổ thấy rõ.
Túc Trạch Lăng, anh mau tỉnh lại! Chẳng phải anh nói rằng chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua hay sao...!A Lăng, anh mở mắt ra nhìn em, hãy nhìn em một cái đi mà...
Dư Tiểu Mãn gào lên đau đớn, phải chăng chỉ vì sống trong thù hận nên cô mới mất đi người mình yêu nhất? Là cô có hạnh phúc mà không biết giữ, tại cô có cơ hội nhưng không biết nắm bắt, tất cả đều tại cô.
Túc Trạch Lăng khẽ động đậy, giống như xin thêm của Diêm La Vương đại nhân ba khắc để từ biệt cô.
Hắn lấy từ trong người ra chiếc vòng tay của Dư Thừa Phong ngày ấy, kèm theo một phong thư màu đỏ tươi hoan hỉ.
Đây là quà chú ba tặng em, xem như của hồi môn khi chúng ta bên nhau.
Nhưng thật xin lỗi, kẻ thất hứa này chỉ ở bên cạnh em được ba khắc này nữa thôi.
Tiểu Mãn...!anh yêu em...!mãi mãi.
Không, Túc Trạch Lăng, anh phải sống, anh vẫn còn lời ủy thác chưa hoàn thành không phải sao?
Muộn