Sở Hoành Dương giường như không làm gì, hắn đứng yên một chỗ quan sát, có lẽ là không biết võ công.
Nếu nàng là Dư Tiểu Mãn của thể kỉ 21, chắc chắn đám người này đều sẽ chết chưa kịp ngáp.
Nhưng với cơ thể này, nàng chỉ có thể tấn công bằng một nửa sức lực, các giác quan không được nhạy bén, thân thể vẫn còn vết thương.
Vì vậy, nếu không có Sở Hoành Dương quan sát nhắc nhở, nàng đã bị đánh tơi tả ngay từ lúc ban đầu.
Nhưng mười mấy tên thổ phỉ nhìn thế lại không phải thế, với vài năm đấm yếu ớt của nàng tuyệt đối không thể đánh chết chúng.
Dù sao cũng là nam tử, rèn luyện thân thể mười mấy năm, làm sao có thể dễ dàng thất bại như thế?
Mặc Ngân Tầm đánh mãi cũng dần dần kiệt sức, lời nhắc của Sở Hoành Dương nàng cũng không nghe nổi nữa, hai tay chỉ biết giương lên phòng bị.
Chợt một thanh đao phía sau nàng chém xuống, mục tiêu hướng về cánh tay của nàng.
Sở Hoành Dương đồng tử bỗng căng ra, vừa di chuyển thật nhanh đến chỗ nàng lại vừa hét lớn:
Cẩn thận!
Mặc Ngân Tầm thất thần quay lưng lại, cảnh tượng bi thương đầy quen thuộc lại hiện ra.
Tên thổ phỉ cầm đao bị mũi tên phía xa bắn trúng, còn Sở Hoành Dương bị một đao chém xuống ngực phải, lành ít dữ nhiều.
Phía sau nàng, người của quan phụ mẫu đã đến, đâu đó phải đến trăm người.
Nhưng tất thảy những gì nàng quan tâm chẳng còn là cô con gái của vị phu nhân kia, cũng không phải tấm lòng của bách tính trong thành.
Nàng đang rơi nước mắt vì kẻ chắn sau lưng nàng kia, kẻ vì nàng mà không màng tính mạng.
Miệng hắn, ngực hắn, tất thảy đều là máu, duy chỉ nụ cười của hắn chẳng nhiễm bụi trần, tinh thần của hắn như chưa hề bị thương.
Hắn vẫn cười lơ đễnh: Ta trả mạng cho cô, Mặc Ngân Tầm.
Rồi hắn ngã xuống trước sự nức nở của nàng, miệng vẫn cười.
Nàng phải chăng chỉ cần sinh ra đã là mang tội, phải chăng vì nàng mà toàn bộ người xung quanh mới phải ra đi.
Nàng vốn đã không coi Sở Hoành Dương là kẻ xem thường sự sống, là kẻ mà nàng tùy hứng cứu mạng nữa.
Hắn đã trở thành người bạn, người tri kỉ duy nhất trên đời này của nàng.
Nàng thoáng chốc lại cảm thấy bản thân như sao chổi, là kẻ xúi quẩy nhất trần đời.
Tất cả mọi người xung quanh đều vì nàng mà chết...
Chợt đồng tử của nàng hằn lên vài tia máu đỏ, sự quyết liệt trỗi dậy từ tâm can.
Nàng nhất định không để thêm bất cứ ai chết vì mình nữa.
Nàng ôm lấy hắn, mặc cho sức cùng lực kiệt, vẫn tiến đến chân ngựa của vị quan phụ mẫu kia mà nhờ vả:
Đại nhân, tiểu nữ cầu xin ngài hãy cứu mạng của hắn.
Đại ân đại đức, sau này ta nhất định sẽ cừu báo.
Vị quan phụ mẫu ấy là một thiếu niên trẻ tuổi, mái tóc bạch kim của hắn được vấn lên gọn gàng, giấu sau chiếc mũ.
Hơi thở của hắn mang theo sự sát phạt, quyết đoán nhưng lại cũng hiền lành, nhân hậu.
Hắn không nói gì, chỉ đưa tay ra hiệu cho binh lính đưa