Mặc Ngân Tầm vốn đã chán ghét nơi này, hiện tại lại càng ghét hơn.
Nàng ghét một nơi chẳng rõ lý do, trách một người vô tình mặc dù bản thân không là gì với hắn.
Nàng tự nhiên cảm thấy bản thân cũng thật nực cười.
Nàng định cưỡi ngựa ra khỏi thành, nhưng đột nhiên phát hiện cửa thành vô cớ đóng lại, còn bản thân nàng lại bị mắc kẹt ở nơi này.
Mặc Ngân Tầm dạo quanh thành, tất cả mọi việc làm đối với nàng đều không phù hợp.
Nàng cần một công viêc không phải vận dụng nhiều về kiến thức nhân loại, đặc biệt không giới hạn giờ làm.
Thời gian của nàng thất thường, vô biên, không thể bị ràng buộc.
Khi sắc trời mờ mịt tối, cũng là lúc những hạt mưa bất chợt rơi xuống.
Từng cành cây, dãy núi phía xa xa đều dần trở nên nhạt nhòa đi trông thấy.
Mặc Ngân Tầm không tính đến việc kiếm tiền nữa, chỉ bèn đến một trường đình để trú mưa.
Ở trong thành, nhà cửa mọc lên nhiều vô kể, nhưng vẫn còn tồn tại một vài căn trường đình cũ nát có tuổi thọ đến chục năm.
Trước khi tiên đế băng hà, lãnh thổ Đại Ưng hãy còn sơ sài, hoang vắng.
Năm ấy, vì sợ bách tính khó khăn, không có nhà để về, ngài mới đặc biệt xây trường đình, đoản đình.
Thế nhưng đất nước càng phồn vinh, tài nguyên càng phải bị thay đổi.
Những đoản đình bị phá bỏ để bách tính làm nhà, chỉ còn lại những trường đình lạnh lẽo, xác xơ, không ai quét tước.
Những trường đình ấy hiện tại không còn là chỗ trú ngụ qua đêm, chỉ là nơi nghỉ chân của các nhân sĩ giang hồ mà thôi.
Nàng rảo bước tiến vào, nơi ấy đã có gần mười người bất phân nam nữ đang tụ họp.
Họ quây quần quanh đống lửa bập bùng, dù không quen biết nhưng không khí vẫn ấm áp như người thân đã lâu vậy.
Một ông lão quay mặt lại, thấy nàng tiến vào thì có chút kinh ngạc mà rằng: Cô nương là tiểu nha hoàn nhà ai a...!hãy mau tìm đường trở về sau cơn mưa, nếu không sẽ bị chủ nhân nhà ngươi đánh chết đó.
Nhìn điệu cười hiền lành ấy, nàng chỉ biết gật đầu cảm ơn.
Nàng kéo lấy chân váy, quay ra ngoài rồi vắt cạn nước mưa, bất quá chỉ có thể như vậy.
Sau khi xong việc, nàng giúp mọi người đẩy củi vào cho lửa cháy, đầu ngẫm hết đêm nay, quần áo chắc chắn sẽ khô.
Mọi người thấy nàng có vẻ lãnh đạm, không dễ nói chuyện, liền quay sang nói chuyện vơi nhau.
Họ là nhân sĩ giang hồ, kiêu hãnh ở cái điều họ từng nghe, từng biết.
Nói đến chuyện lạ gần đây, các vị có biết về bảng nhiệm vụ bất khả thi hành vừa dán ở chợ đen không?
Mặc Ngân Tầm đã đi lượn lờ khắp tất cả mọi nơi trong thành, đột nhiên lại nghe đến cái tên lạ khiến nàng không khỏi có chút ngạc nhiên.
Cho hỏi...!chợ đen là gì?
Nàng giơ tay lên, hướng về ánh lửa cháy mịt mùng, miệng cười ngơ ngác.
Chỉ thấy bảy, tám người bọn họ bụm miệng cười, dáng vẻ này của nàng...!đúng là có hơi ngớ ngẩn.
Một vị thiếu hiệp chạc tuổi Sở Hoành Dương, tuy tay có trường kiếm nhưng lại nhìn chẳng khác nào một bạch diện thư sinh khẽ đáp lời.
Hắn nói chuyện với nàng một cách vô cùng hảo sảng, không có nghiêm túc như gương mặt hắn thể hiện.
Tiểu muội muội, chợ