Dưới ánh nến leo lét, lập lòe, Mặc Ngân Tầm tỉnh dậy dưới cái nhìn của Lạc Thường cùng một số người lạ mặt.
Nàng được một bàn tay lạ đỡ lưng ngồi dậy, đầu óc choáng váng, cảnh vật lờ mờ.
Thần thức bắt nàng tỉnh lại, đến khi kiểm soát được suy nghĩ và hành động thì tất cả đều ra ngoài, chỉ còn Lạc Thường cùng Tiểu Thúy.
Đây là đâu?
Là phòng của cô đó, Thù Thù.
Mặc Ngân Tầm gật đầu một cái, đôi mắt đã muốn nhắm chặt lại, nhưng đột nhiên từ bỏ ý định ấy đi.
Nàng bước chân xuống giường, xỏ chân vào giày một cách qua loa, chạy vào đống đổ nát.
Đám tro tàn kia đã được hạ nhân dọn đi quá nửa, nàng vẫn không từ bỏ ý định bước vào.
Chính trong căn phòng đầy kinh thư ấy, chỉ còn lại một vài bình sứ, mấy cây cột nhà chưa cháy hết.
Nàng lật từng khúc gỗ lớn, đào bới, moi móc đủ thứ nhưng chẳng tìm được gì có liên quan tới hắn.
Kết quả, cũng chỉ có thể thất vọng mà bước ra ngoài.
Phía bên ngoài, một nha hoàn bên cạnh Lạc Thường là Đạm Tuyết đỡ nàng vào trong, bất quá hiện tại nàng chẳng còn gì để mất.
Hy vọng tồn tại cuối cùng trên đời đã hết, nỗi sợ hãi lại tiếp tục tăng lên.
Hắn cuối cùng vẫn bỏ ta lại lần nữa!
Có phải chăng nàng chết rồi thì hắn có thể hồi sinh không? Nếu cả hai lần nữa trùng sinh, nàng nhất định không để hắn vì nàng mà chết.
Thù Thù, đừng nghĩ quẩn, cô lẽ ra không nên phụ sự hy sinh của hắn.
Mặc Ngân Tầm cả kinh, suýt nữa thì quên mất sự tồn tại của họ.
Nghĩ đến ngày hôm qua, cũng là do nàng kích động, Lạc Thường vốn không có lỗi gì.
Chuyện hôm qua...!thật xin lỗi.
Lạc Thường chỉ cười cười, thật chẳng thể ngờ phía sau vẻ ngoài đoan trang cũng là một tầm hồn lạc quan, vui vẻ:
Không sao, lời hôm qua của ta chọc đến cô rồi.
Lạc Thường tay cầm quạt giấy, tiến đến kệ thuốc phía bên phải rồi lấy ra một thang thuốc được gói gém kĩ càng bằng giấy.
Tuy bề ngoài là giấy, nhưng lại cứng đến lạ, chắc hẳn bên trong là hộp gỗ.
Chuyện cha ta mất phỉ thúy ngọc dịch, ta biết nó liên quan đến cô.
Thế nhưng thứ đó không phải là thật, ta tặng nó cho cô xem như cảm tạ.
Mặc Ngân Tầm trong lòng vẫn có chút hoang mang, chẳng lẽ phỉ thúy ngọc dịch đối với Lạc gia là của nhà làm ra nên mới cho đi không thương tiếc?
Vì sao cô biết được?.
Được cop???? ????ại { T ???? u ???? T ???? U Y e ????.Ⅴ???? }
Lạc Thường cười, đáp: Ta chỉ đoán thôi, cô là người bình thản trong vụ mất trộm, vậy nên mới nghe thấy sự cầu cứu của Đạm Tuyết.
Mặc Ngân Tầm trong lòng tán thưởng không thôi, với bộ não có cánh này, nếu là kẻ địch thì chưa chắc nàng đã có thể đối phó.
Nực cười thay, hai kiếp của nàng thứ gì đạt được, suy cho cùng cũng đều là mèo mù vớ cá rán, một chút cảm giác thành tựu cũng không có...
Giang sơn rộng lớn, chẳng biết bao giờ gặp lại, ta