Sau khi đám nữ sinh tức tối rời đi, Dư Tiểu Mãn đẩy người kia ra rồi nói: Đồ trẻ trâu.
Túc Trạch Lăng nhìn người con gái trước mặt, bị khịa nhưng vẫn phải tươi, đáp lại:
Dù sao cũng cảm ơn cậu, nếu bị quấy rối cứ đến tìm tôi.
Dư Tiểu Mãn muốn nói gì đó nhưng lập tức ngậm miệng lại, cô nhớ Bạch Đình Hiên không cho phép tiết lộ thân thế.
Lần đầu tiên trong đời cô phải nuốt lại lời nói đang trào lên cổ họng, liền không nhịn được hừ lạnh một cái, ôm một bụng tức mà vào lớp.
Trong lớp, hàng chục con người đang tề tựu đông đủ, trống mỗi hai chỗ ngồi.
Dư Tiểu Mãn tự nhiên như địa bàn của mình mà bước, mặt đối mặt với giảng viên.
Giảng viên tuy tức giận, nhưng cô không vi phạm vào bất cứ quy định nào của trường nên dù bức xúc cũng không làm được gì.
Đây là bạn mới của lớp, tên là Dư Tiểu Mãn, các em tự làm quen với nhau, tôi đi trước.
Giảng viên vừa bước đi, giảng đường hãy còn im phăng phắc.
Dư Tiểu Mãn bước xuống bàn có chỗ trống, chân tức giận giậm lên từng bước.
Chợt tiếng thét đau đớn vang lên, khiến cô giật nảy mình.
Dưới chân cô là một bàn thân khác đang thò ra khỏi bàn, duỗi thẳng.
Hóa ra tên này thò chân ra ngáng đường cô, nhưng chẳng may lại bê đá đập chân mình.
Dư Tiểu Mãn mới vào nên không muốn đôi co, trực tiếp đi qua.
Chỉ thấy đám nữ sinh nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh, nam sinh thì mắt đỏ lên cay cú.
Cả lớp cứ như vậy nhìn chằm chằm vào cô.
Chợt có tiếng động lạch cạch, Túc Trạch Lăng mở cửa bước vào, hàng loạt ánh mặt liền thu liễm lại, nhìn đi chỗ khác.
Có vẻ như chỗ ngồi của hắn ở bên cạnh Dư Tiểu Mãn.
Chào, bạn học xấu xí, lại gặp rồi.
Dư Tiểu Mãn ngoảnh đầu không đáp lại, nhìn thấy hắn là cục tức lại dâng.
Cô cúi đầu viết lách, mặc dù chẳng biết mình đang viết cái gì, lòng rối như tò vò, không biết phải làm sao.
Cô cảm thấy có gì đó rất lạ lẫm đang hiện hữu trên người mình.
Ừ thì, lúc ngửng đầu lên, cô phát hiện Túc Trạch Lăng đang nghiêng đầu nhìn mình không chớp mắt, hai tai cô lại trở nên đỏ ửng.
Sao, có thấy cái gì chói chói không?
Túc Trạch Lăng buông lời chọc ghẹo, hình như hắn với cô giống nhau, đều là mấy kẻ rảnh dỗi trong tiết tự học.
Nhìn tất cả bạn học đang ngồi, ngoài hai người họ ra, ai cũng đang cặm cụi làm việc gì đó.
Có thể là làm bài tập, có thể đang học bài cũ, cũng có thể đang gấp giấy hay đú đởn với nhau, nhưng ít nhất không có ngồi không nhìn nhau như ai đó.
Đúng là chói mắt.
Êy, hình như chúng nó đang rắc cơm cún đó chúng mày.
Mà hai đứa hiền thật, gặp bọn kia yêu nhau toàn đánh nhau như chó.
Aw!!! Tình yêu màu hồng trong truyện đó trời.
Mày điên à, tỉnh lại đi, đấy là Túc Trạch Lăng, là nam thần vừa bị cướp đi