Nô tì đáng chết, vậy mà dám trù ẻo công chúa.
Người đâu, mau bắt nhốt vào thiên lao.
Kỵ binh nhanh chóng tiến vào, Lâm ma ma gào thét bằng cả tính mạng mặc dù đã biết thiên tử không bao giờ hai lời.
Hoàng đế biết được thế lực triều chính của Mặc thừa tướng, vì vậy mới dùng chiêu giết gà dọa khỉ.
Những điều mang đầy sự ẩn ý này nếu là Mặc Ngân Tầm trước kia cũng không biết, Mặc Thù Thù làm cách nào hiểu nổi đây? Tuy nhiên, Mặc Thù Thù theo phản ứng tự nhiên cũng thập phần kinh sợ, nhất thời không dám hống hách như ban đầu.
Hoàng đế vốn muốn cảnh cáo đám tân sinh một trận, nhưng Phương Thụy là cận vệ của Mặc Thù Thù ở đâu chạy tới, nhanh chóng cúi đầu bẩm báo.
Hắn cúi đầu, vì thế mới không biết Mặc Thù Thù sợ hãi và đang cố gắng ra hiệu cho hắn như thế nào.
Tiểu thư, ta đã mời đại phu tới rồi.
Mặc Thù Thù trước đó vì làm uy nên mới sai người đi tìm đại phu, không ngờ tới đó lại là cái hố chôn thân sâu thẳm.
Tình tiết sâu xa thế này, vậy mà Mặc Ngân Tầm xém chút đã quên, màn kịch này cũng vô cùng bổ mắt.
Hoàng đế vừa ngồi xuống an tọa, thấy cảnh này liền bóp thật mạnh, mang theo sự căm tức tận cùng.
Mặc đại tiểu thư đúng là thông minh, biết gọi cận vệ đi tìm đại phu.
Hoàng đế như vậy chính là cực điểm của sự nhượng bộ, cửu công chúa cao cao tại thượng vậy mà bị đám thế gia này xem thường tới cực điểm.
Bọn họ không đỡ nàng đi tìm đại phu thì thôi, còn mặc kệ nàng lăn lộn trên nền đất lạnh đến tận nửa canh giờ.
Chén trà bị bóp rồi cũng vỡ, một tiếng choang như bổ xuống đầu của Mặc Thù Thù.
Nàng ta kinh sợ lui xuống hai bước, lần nữa quỳ xuống van lạy.
Bệ hạ tha mạng, là tiểu nữ ngu dốt, không nghĩ ra cách cứu công chúa.
Hoàng đế tất nhiên thừa biết nàng ta có não hay không, bởi ngài cũng là kẻ đi qua hồng trần.
Một đám nữ nhân có thể vì quyền lực mà không từ thủ đoạn, đời nào lại đơn thuần đến nỗi cứu người cách nào cũng không biết?
Trên đời này, cho dù thật sự là kẻ đơn thuần ngu ngốc, cũng sẽ không ra chủ kiến phách lối, kiêu căng như vậy.
Đây căn bản là nàng ta không muốn cứu, gọi đại phu để ra uy mà thôi.
Nể tình Mặc thừa tướng, trẫm không truy cứu chuyện này nữa.
Trẫm đến đây để hỏi là ai đã đưa công chúa về tới hoàng cung.
Một đám thế gia khuê nữ đỏ mắt nhìn nhau, bọn họ không thể đứng ra tự nhận, bởi từ đầu đến cuối họ đều theo Lâm ma ma.
Mặc Ngân Tầm không phải loại người làm ơn vô ích, nếu có lòng cho đi thì nhất định có gan nhận lại.
Nghĩ ngợi như vậy, nàng liền bước lên một bước, mắt đối mắt với hoàng đế rồi thừa nhận.
Là ta.
Các vị thế gia tiểu thư đồng loạt phản bác, bịa ra chuyện nàng