Vậy chứng cớ đâu?
Khương Đình Nghệ ngẩng đầu lên, chỉ tay về phía con ngựa phát điên:
Con ngựa kia đột nhiên nổi điên, đây chính là chứng cứ tốt nhất! Trong tỉ thí tài nghệ, đám ngựa này đều phải trải qua quá trình kiểm tra nghiêm khắc, trước khi tham gia thi đấu đều do mã phu tỉ mỉ trông coi, nếu như không phải ngươi mua chuộc mã phu hạ độc, con ngựa này sao đột nhiên lại phát điên được?
Mặc Ngân Tầm vốn định dạy dỗ tiểu tử cuồng vọng này một chút, để cho hắn biết cái gì gọi là thủ đoạn lừa bịp, nhưng khi nghe hắn nói như vậy, sắc mặt nàng trở nên vô cùng đặc sắc.
Mua chuộc mã phu, hạ độc?
Đại ca, chuyện này không thể nói lung tung được a, mã phu kia làm sao có khả năng bị mua chuộc được?
Khương Vũ Nhạc vừa nghe liền vội vàng đi tới, kéo kéo tay áo Khương Đình Nghệ, thấp giọng nói.
Khương Đình Nghệ cùng Khương Vũ Nhạc không phải là thân huynh muội, bởi nàng ta là con nhị phòng, hắn thuộc chính phòng.
Cho nên khi hắn nghe Khương Vũ Nhạc nói liền cho rằng nàng đang ghen tị với Mặc Thù Thù vốn là người hắn ái mộ, muốn ngăn cản hắn tra rõ sự việc!
Nghĩ vậy, hắn vung tay lên đẩy Khương Vũ Nhạc ra, lạnh lùng nói:
Đường đường là Lật Dương quận chúa đương nhiên sẽ có biện pháp mua chuộc!
Mặc Ngân Tầm thần sắc lạnh nhạt đáp:
Được, nếu như Khương đại công tử đã khẳng định thì đương nhiên hắn có niềm tin tuyệt đối.
Vậy xin mời Hoàng viện trưởng cùng mọi người tra xét rõ ràng, cho ta một cái công đạo, cho hoàng thượng một lời giải thích rõ ràng.
Ân, phải tra rõ! Khương Đình Nghệ cũng lớn tiếng
Sở Mạc Phong hơi nhíu mày, ánh mắt lạnh nhạt, khẩu khí lãnh đạm:
Khương Đình Nghệ, ngươi có biết nếu dám vu oan cho hoàng tộc thì sẽ chịu tội danh gì không?
Khương Đình Nghệ sửng sốt, vu oan cho oàng tộc không khác nào là dĩ hạ phạm thượng, nặng thì có thể bị loạn côn đánh chết!
Thấy Khương Đình Nghệ sửng sốt, Mặc thừa tướng lập tức tiến lên trước mặt hoàng thượng, trên mặt lão lệ tung hoành, nói:
Bệ hạ, tiểu nữ của thần hôm nay bị ngựa điên gây thương tích trầm trọng, trong chuyện đó chắc chắn có ẩn tình a.
Tuy rằng thần luôn tin tưởng Lật Dương quận chúa sẽ không phải dạng người làm việc hèn hạ vô sỉ như thế này, nhưng nếu điện hạ không tra rõ, sợ là sẽ khó phục chúng!
Từ phía xa xa, tên thủ hạ cao lớn mặc chiến giáp, một tay hắn mang theo tên mã phu, tay còn lại đẩy đám người ra rồi đi vào, đem tên mã phu kia ném xuống đất.
Có chuyện gì?
Thanh âm tao nhã nhưng hùng hồn của Sở Mạc Phong đột nhiên phát ra, thuộc hạ kia liền khom lưng cúi đầu, cung kính nói:
Tướng quân, người này lén lén lút lút muốn chạy trốn nên ta đã bắt lại!
Đại nhân tha mạng, ta cái gì cũng không biết!
Tên mã phu kia thấy chung quanh toàn là đại nhân vật, ngay cả hoàng thượng và Hoàng viện trưởng