Nhìn thấy Sở Hoành Dương đứng ra nói giúp vài câu, Mặc Ngân Tầm cũng có chút cảm giác đồng minh.
Xem ra hắn vẫn còn lưu lại một chút lương tâm.
Nếu không phải hiện tại cần che giấu thân phận, nàng nhất định hỏi hắn rõ ràng về chuyện của Hắc Tự.
Bất quá, Tề Mặc Nhiễm này có chút sắc bén, không thể lấy đá chọi đá được.
Muốn đối chọi câu từ với nhứng kẻ mồm miệng lanh lợi, tất nhiên không thể ăn nói sà lơ.
Cái nàng cần chính là thao túng tâm lý.
‘‘Tề tiểu thư, mỗi bức họa đều có vẻ đẹp khác nhau không phải sao? Tuy đối với mọi người, nó không được sinh động, nhưng đối với đứa trẻ, dĩ nhiên sẽ trở thành tuyệt sắc chân dung.
Nếu các ngươi không tin, có thể kiểm chứng.’’
Lời này nói ra đến hoàng thượng còn không dám tin, bảo bọn họ nuốt trôi thế nào?
Ngay lập tức, hoàng thượng liền truyền tiểu hoàng tử vừa tròn bốn tuổi đến giám định thắng thua.
Mặc Ngân Tầm cũng không tỏ ra lo lắng, liền hướng về phía hoàng thượng thỉnh cầu.
Dù sao cũng đắc tội rồi, đi theo đến cùng vậy.
‘‘Bệ hạ, trẻ con còn nhỏ chưa hiểu chuyện, chi bằng để chúng thần giải thích về tranh vẽ của nhau.
Nếu thật sự khiến thần thua tâm phục khẩu phục, liền lập tức chuyển qua phần chà bô.’’
Theo hàm ý trong câu nói của nàng, hoàng đế vô cùng tức giận.
Bởi từ lúc đăng cơ, hắn chưa từng bị uy hiếp như vậy.
Bất quá, bệ hạ không thể từ chối thỉnh cầu này.
Nhận được lời đồng ý, tiểu hoàng tử cũng từ trên long ỷ nhảy xuống, tiến đến gần.
Thằng bé quả nhiên chỉ vào bức tranh của Mặc Ngân Tầm, nói:
‘‘Đây là tranh Văn công công hay dạy ta vẽ, bức này đẹp hơn!’’
Vương Thành Di sắc mặt tái mét, cắt không còn giọt máu luống cuống giải thích.
‘‘A Phong, đệ xem, trên đời này làm gì có người que chứ? Không phải tranh của ta đẹp hơn hay sao?’’
Vương Thành Di chỉ hiền thục trước mặt hoàng đế, bên ngoài đối với tiểu hoàng tử Lãnh Lệ Phong đương nhiên hà khắc không thôi.
Vậy mà giờ đây, nàng ta vẫn còn có thể một mạch xưng hô tỷ đệ, đóng một màn kịch tình thân thắm thiết.
Bất quá, người đấu với nàng ta là Mặc Ngân Tầm, một chúa tể của sự suy diễn.
Nàng ta coi tranh của nàng là vẽ người que, một vật thể vô thực.
Vậy nàng cũng phải thể hiện, tranh vẽ của nàng ta không ra gì.
‘‘Hoàng tử nhỏ, người có biết tại sao người phụ nữ trong tranh lại nghiêng mình không? Rốt cuộc phía bên kia có phải một người vừa cụt tay, cụt chân lại có nửa gương mặt sần sùi gai góc hay không? Nếu không, vì sao lại không dám để Thành Di công chúa vẽ chính diện kia chứ?’’
‘‘Không dám lộ diện, chắc chắn là đồ xấu xí.’’
Vương Thành Di nghe vậy thì tức điên lên, nàng ta chỉ vào Mặc Ngân Tầm phản bác:
‘‘Ngươi thì biết cái gì? Đây gọi là mĩ nhân yêu kiều, e thẹn có hiểu không? Nàng đâu phải nữ nhân thô bỉ, suốt ngày chỉ biết phơi mặt ngoài đường mặc người ta thích vẽ sao thì vẽ?’’
Vương Thành Di xem ra đang mắng nàng không hiểu phong