Edit: LP
Beta: Yuri
Thẩm Tiếu Nhiên? Người đang đi tới vẻ mặt giận dữ, sự dịu dàng điềm tĩnh trước kia đều biến mất không còn bóng dáng. Vẻ mặt tổn thương như thể Lăng Tiêu đã làm điều gì đó có lỗi với anh, đôi mắt nhìn Ôn Lương mang đầy vẻ ác ý. Nhìn thấy biểu cảm của anh, Ôn Lương chỉ cảm thấy thật buồn cười.
Thẩm Tiếu Nhiên đang dắt cậu trai trẻ mặc 1 bộ quần áo và giầy màu trắng, trông vô hại và rụt rè như một con thỏ trắng nhỏ. "Con thỏ trắng" đó có đôi mắt to ươn ướt và dường như có thể khóc bất cứ lúc nào, vẻ mặt hốt hoảng, đáng thương, có lẽ là bày ra cho Thẩm Tiếu Nhiên xem. Nhưng Thẩm Tiếu Nhiên chỉ lo chăm chú nhìn Ôn Lương và Lăng Tiêu, không chú ý đến biểu cảm của cậu ta khiến cậu ta không nén được giận, mặt nhăn nhó trông rất nực cười.
Ôn Lương đánh giá Bạch Ngọc, không hổ danh là một đóa "sen trắng", khắp người đều là màu trắng, người không biết sẽ cho rằng trong nhà có tang lễ. (Nếu gặp phải người nào ăn mặt như thế thì người ta sẽ nghĩ trong nhà người đó có tang lễ, tác giả không cố ý mà chỉ là muốn châm biếm Bạch Ngọc mà thôi). Ngoài đôi mắt khá to thì nói thật không nhìn ra được chỗ nào có thể so được với Lăng Tiêu, mặt mũi xinh đẹp thanh tú, nhưng so với vẻ mặt yêu nghiệt của Lăng Tiêu thì hoàn toàn không sánh nổi. Ôn Lương kiếp trước luôn nghi ngờ đôi mắt của Thẩm Tiếu Nhiên, chẳng lẽ ăn thịt nhiều quá rồi nên đổi sang thích ăn mấy món chay? Gu thẩm mỹ thật là... độc đáo. Không phải người phàm như anh có thể hiểu được.
"Cậu ta là ai?" Thẩm Tiêu Nhiên chỉ vào Ôn Lương chất vấn mà không nhận ra rằng biểu hiện của anh lúc này rất giống một người chồng đang ghen tuông vợ mình ngoại tình.
Âm thanh lớn gần như muốn điếc tai, Lăng Tiêu xoa tai một cách đáng thương, lười không thèm đếm xỉa tới Thẩm Tiếu Nhiên.
Thẩm Tiếu Nhiên thấy Lăng Tiêu không quan tâm đến mình, sắc mặt vô cùng khó coi, nhưng lại không thể bắt Lăng Tiêu trả lời, nỗi uất ức bị dồn nén trong lòng, bực bội khó chịu một cách vô cớ, tựa như trong lòng đang trực trào một nỗi hoảng sợ. Ánh mắt nhìn sang Ôn Lương càng thêm uất hận, nhất định là lỗi của cậu ta. Nhưng lại không nghĩ ra Ôn Lương làm sai cái gì, cho dù Lăng Tiêu có quan hệ gì với Ôn Lương, cho dù Lăng Tiêu thực sự thích Ôn Lương hay Ôn Lương đã làm cái gì đi chăng nữa thì cũng là Lăng Tiêu tự nguyện, anh, không, có, quyền, quản!
Ôn Lương đứng nhìn Thẩm Tiếu Nhiên lườm mình nhưng lại mặc kệ anh ta, dù sao cũng không mất miếng thịt nào, thích lườm thì lườm đi. Anh nhìn Lăng Tiêu đứng bên cạnh mình, trong lòng ngạc nhiên, nhưng lại không lập tức giải thích mà thay vào đó là vẻ mặt thiếu kiên nhẫn. Chẳng lẽ những gì anh đã trải qua trong kiếp trước chỉ là một giấc mơ hay là bởi vì do sự tái sinh của anh nên nhiều chuyện đã bị thay đổi? Lăng Tiêu có vẻ không thích Thẩm Tiếu Nhiên, nhưng ở kiếp này Thẩm Tiếu Nhiên vẫn rất thân thiết với Bạch Ngọc, hơn nữa hôm nay cũng đến quán bar này giống như kiếp trước. Vậy thì, rốt cuộc Lăng Tiêu có thực sự không quan tâm đến Thẩm Tiếu Nhiên nữa không?
Ôn Lương bên kia đang suy nghĩ miên mang, Thẩm Tiếu Nhiên bên này lại rất khó chịu. Lăng Tiêu không thèm quan tâm tới anh thì thôi đi, nhưng cái tên không biết từ đâu chạy ra kia là sao chứ, ngang nhiên dám xem thường anh.
"Cho dù cậu là ai đi nữa thì nhà họ Lăng cũng không phù hợp với những người như cậu, đừng mơ tưởng muốn đạt được thứ gì." Thẩm Tiếu Nhiên nhìn Ôn Lương với thái độ khinh bỉ và cảnh cáo.
Ôn Lương cảm thấy nực cười, anh chưa từng bị người khác khinh thường như vậy. Tuy rằng anh chỉ có cái mác là đại thiếu gia nhà họ Ôn nhưng anh cũng không nghèo đến mức phải đi lợi dụng Lăng Tiêu để âm mưu với nhà họ Lăng. Mặc dù anh còn trẻ, nhưng lại không thích phiền phức vì vậy mà cũng tham gia những buổi tiệc gì đó, vì thế nên Thẩm Tiếu Nhiên không nhận ra anh là thiếu gia của nhà họ Ôn, nhưng bộ mặt anh giống người ăn bám đàn ông lắm à? Cho dù kiếp trước khi ở bên cạnh Ôn Du Phi anh cũng không vô dụng tới mức chỉ là một bình hoa được người khác nuôi dưỡng, có thể nói anh đã giúp cho Ôn Du Phi rất nhiều, có thể là vì năng lực của anh do đó mà Ôn Du Phi mới giữ anh bên cạnh lâu như vậy mà không đá anh đi.
Lúc này Ôn Lương có chút tức giận, anh chưa từng bị người khác xúc phạm như vậy. Anh ôm vai Lăng Tiêu và nói với Thẩm Tiếu Nhiên với vẻ mờ ám, "Vừa nãy ngài hỏi chúng tôi đang làm gì phải không? Tôi và tiểu Tiêu làm gì chả nhẽ ngài không nhìn ra sao? Thưa ngài." Với những kí ức của kiếp trước, Ôn Lương đương nhiên biết Thẩm Tiếu Nhiên đang để ý Lăng Tiêu.
Không ngoài dự tính, đôi mắt đang nhìn Ôn Lương của Thẩm Tiếu Lăng sắp bùng cháy. Thoạt nhìn Lăng Tiêu không có chút phản ứng nào, lập tức vẻ mặt trở nên đen xì đến độ có thể dọa khóc một đứa trẻ. Bạch Ngọc nắm chặt tay lại, những giọt nước mắt của Bạch Ngọc gần như trào ra, bộ dạng uất ức, không dám ầm ĩ thật đáng thương, đáng tiếc người duy nhất ở đó nên thương xót cậu và áy náy trong lòng thì lại chả chú ý gì tới cậu.
"Thỏ trắng nhỏ" sao? Ha, Ôn Lương cười khẩy, vừa nãy ánh mắt của con "thỏ trắng nhỏ" đó lúc lướt qua Lăng Tiêu thật nham hiểm.
Người đẹp chủ động tới gần cảm giác đúng là quá sướng, nhất định phải nhân cơ hội này chiếm nhiều tiện nghi chút! Anh dùng sức nâng gương mặt của Ôn Lương, do chiều cao của 2 người gần bằng