Edit: Pnut
Beta: Yuri
Dấu vết ám muội ẩn hiện trên cổ của Ôn Lương cộng thêm bầu không khí quỷ dị giữa hai người, thằng ngu cũng biết lúc nãy đã xảy ra chuyện gì.
Ôn Du Phi vẻ mặt bình tĩnh đứng phía trước Ôn Lương, đôi mắt phượng khẽ động đậy, cười cười hỏi: "Sao vậy, ba?" Ngữ điệu vẫn miễn cưỡng như trước, lại ẩn chứa sự phòng bị cảnh giác khó nói.
Ôn Việt Trạch không lập tức trả lời câu hỏi của con trai, ánh mắt nguy hiểm vẫn tiếp tục dò la trên người hai đứa con của mình, uy áp của ông tỏa ra mạnh mẽ đàn áp Ôn Du Phi, lạnh lùng nói: "Giải thích rõ ràng, này là sao?"
"Sao là sao? Chẳng phải ngài đã đoán ra được chuyện gì rồi sao?" Ngữ khí ngả ngớn, cố ý chế nhạo, Ôn Du Phi tuy bề ngoài làm ra vẻ bình thản, nhưng trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Khí thế trên người Ôn Việt Trạch quá mạnh, hiện tại anh không thể chống cự được, đúng là đáng ghét mà...
Ôn Việt Trạch nhìn bọn họ, nói một cách bình thản: "Hai đứa là anh em." Không có răn dạy, cũng không có phản đối, mà chỉ là một câu trần thuật đơn giản.
"Ha, ba cũng để ý đến chuyện này sao?" Không phải từ trước đến nay ông đều không quan tâm đến chúng tôi sao? Không phải thứ ông muốn chỉ là một người đủ tư cách để kế thừa hay sao? Ôn Du Phi chế giễu, trong câu nói của anh có mùi khinh thường nồng nặc.
"Quả thật." Ôn Việt Trạch gật đầu, tỏ vẻ bản thân đúng thật là không thèm để ý, "Đừng để xảy ra chuyện gì là được." Ý là muốn làm gì thì làm, nhưng đừng để ảnh hưởng đến Ôn gia. Nói đến đây, ánh mắt Ôn Việt Trạch lướt qua Ôn Lương đang đứng sau lưng Ôn Du Phi.
"Ồ, ba đúng là một chủ nhân tận tụy đấy..." Lời nói thì như đang khen ngợi, nhưng biểu cảm trên mặt thì lại giật mình, hoảng hốt, Ôn Du Phi phô bày hoàn toàn sự khinh bỉ của anh với Ôn Việt Trạch. Có điều trong lòng anh vẫn là nhẹ nhõm được một chút, nếu Ôn Việt Trạch thật sự muốn nhúng tay cản trở chuyện tình cảm giữa anh và anh trai, vậy thì sẽ vô cùng phiền đấy.
Đừng để xảy ra chuyện gì là được sao? Ôn Lương lặng lẽ ở trong lòng lặp lại câu nói đó vài lần, anh đứng sau lưng Ôn Du Phi nở một nụ cười lạnh lùng. Nhìn đi, có ai thèm hỏi qua ý kiến của anh đâu. Đúng vậy, nếu như không có giá trị, không có năng lực tự bảo vệ bản thân thì cũng chỉ có thể mặc người khác tùy ý điều khiển, cho dù là trở thành đồ chơi của đứa em cùng cha khác mẹ cũng không có gì to tát. Còn phải luôn luôn ngoan ngoãn, không được gây ra chuyện gì đó khiến người khác phải nhọc lòng, ý của Ôn Việt Trạch có lẽ là như thế nhỉ. Độ cong trên môi Ôn Lương càng lúc càng lớn, nhẫn nại, kiềm nén trong một thời gian dài, cuối cùng cũng bộc phát trong tình cảnh tuyệt vọng. Nụ cười đó không giống dáng vẻ dịu dàng tĩnh lặng của ngày xưa, mà là vẻ quyến rũ rúng động lòng người, đẹp như đoá hoa đồ mi đang nở rộ. Dù gì thì Ôn Lương và Ôn Du Phi là anh em với nhau, cho dù bề ngoài không giống, nhưng bản tính tự nhiên vẫn có một số chỗ tương đồng. Ôn Du Phi điên cuồng độc ác, thủ đoạn dứt khoát nhẫn tâm, Ôn Lương thoạt nhìn mềm mại ôn nhu nhưng đó cũng chỉ là vỏ bọc bên ngoài, anh chẳng qua chỉ là giỏi về việc dùng lý trí để kiềm nén cơn giận dữ phẫn uất của bản thân. Đáng tiếc, kiếp trước dây dưa với Ôn Du Phi đã tiêu tan hầu hết sự kiên nhẫn của anh rồi. Trước đây tuy Ôn Lương có chút lạnh nhạt với người khác, nhưng vẫn là một người dịu dàng có tâm hồn sạch sẽ. Có điều, sự thuần khiết ấy đã bị Ôn Du Phi của kiếp trước phá huỷ không còn gì cả. Cho dù vẻ ngoài giống nhau thì thế nào? Linh hồn bên trong cơ thể đã sớm bị thay đổi, Ôn Lương bây giờ không phải là Ôn Lương của năm mười bảy mười tám tuổi nữa, cho dù hiện tại thân xác này vẫn là dáng vẻ của thiếu niên mới lớn cũng không thay đổi được sự thật đó. Tại sao lại không hận Ôn Du Phi, bị đùa bỡn bị chà đạp, đáng lẽ anh phải vô cùng hận, vô cùng muốn người đó xuống địa ngục mới đúng chứ. Nhưng sự thực là, hiện tại Ôn Lương đã không còn tí cảm giác gì với Ôn Du Phi nữa rồi, ngoại trừ cái cảm xúc sợ hãi theo bản năng còn sót lại mỗi khi đối mặt với Ôn Du Phi thì không còn gì khác cả, không yêu cũng không hận. Nếu như mà sau khi anh sống lại, Ôn Du Phi không làm phiền đến anh nữa, thì hẳn rất nhanh sau đấy hai người sẽ thành người xa lạ với nhau.
Ôn Việt Trạch sẽ không quan tâm đến chuyện tình cảm giữa anh và Ôn Du Phi, chuyện đó thì Ôn Lương đương nhiên biết, nếu ở kiếp trước thì có lẽ anh sẽ đau buồn một chút, nhưng ở kiếp này, cái thứ tình cảm dư thừa + không cần thiết đó thì miễn đi. Chẳng qua là câu nói của Ôn Việt Trạch khiến anh hiểu rằng, chỉ cần Ôn Du Phi muốn, anh có phản kháng thế nào cũng không được, dù cho hiện tại anh đã có thể sống tốt mà không cần dựa dẫm vào Ôn gia. Với tình hình hiện nay, anh sợ mình sẽ lại phải đi trên con đường như kiếp trước, không, hẳn sẽ không hoàn toàn giống. Bây giờ anh đã không còn tình cảm với Ôn Du Phi nên những tổn thương những đau khổ đó sẽ không có nữa, nhưng trừ điểm này ra... Trừ điểm này ra thì còn cái gì không giống nữa không? Một khi đã dây vào rồi, Ôn Du Phi sẽ không để anh rời đi. Cuối cùng... vẫn là chạy trốn không thành sao? Ôn Lương khẽ hạ thấp tầm mắt, những ngón tay của anh vẫn luôn oắn éo không yên. Tại sao lại phải làm theo ý Ôn Du Phi chứ? Hửm? Cho dù không phản kháng hay chạy thoát được, thì phá huỷ là được mà?
Thời gian quả là thứ thích trêu người, khoảng cách giữa hai người không chỉ là cả đời. Một người thì tỉnh tỉnh mê mê không biết sau này sẽ ra sao, quá khứ của người đó đối với người khác mà nói là một tương lai không thể nào đoán được.
Sau khi Ôn Việt Trạch tỏ vẻ sẽ không nhúng tay vào chuyện của hai người, nên giữa cha con một nhà ba người cũng chẳng còn gì để nói, Ôn Lương cũng chẳng có gì cần phải nói. Hai người nói một tiếng với Ôn Việt Trạch rồi mạnh ai nấy về phòng mình.
Nhưng bọn họ không biết rằng, khi vừa xoay lưng lên lầu, Ôn Việt Trạch lập tức để lộ sự chán ghét và ghê tởm. Đôi môi khẽ nhúc nhích, nói ra một câu nhỏ tiếng đến nỗi dù đứng cạnh đó cũng không nghe thấy gì.
"Thứ buồn nôn... không nên tồn tại..." .........
Ôn Lương vừa định đóng cửa nhưng Ôn Du Phi lại nhanh hơn một bước đẩy cửa tiến vào.
"Anh