Edit: Mông
Beta: Yuri
Vết thương dần dần khép lại, lớp da non màu hồng nhạt dài như con rết quanh quẩn trước bụng Ôn Lương, phá hủy cảm giác trắng nõn trơn láng tốt đẹp trên cơ thể của anh trai.
Vết sẹo xấu như vậy, lại do anh gián tiếp tạo thành. Ôn Du Phi nắm tay Ôn Lương, thành kính hôn lên ngón tay nhỏ dài xinh đẹp ấy, ngón tay của đối phương hơi lạnh nhưng lại nhẵn nhụi mềm mại.
Mặc kệ là vô tình hay là cố ý, anh đã làm anh trai bị thương, nhưng mà sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa. Ôn Du Phi khẽ nheo mắt, tròng mắt đen nhánh sâu không thấy đáy.
"Anh, em sẽ không để anh bị thương nữa..." Giống như tín đồ trung thành tuyên thệ với tín ngưỡng của mình, quyết tâm không thể dao động, cho dù có mất cả mạng thì cũng không hề tiếc nuối, "Em cũng sẽ không tha cho người đã làm anh bị thương."
Ôn Lương nhướng mày, ngón tay đang bị Ôn Du Phi nắm chợt siết chặt. Đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, con ngươi màu cà phê trong suốt như lưu ly. Ngước đầu mỉm cười nhìn Ôn Du Phi, giọng thời ơ: "Vậy thì thật sự cám ơn tiểu Phi." Đôi môi hoa đào khẽ cong, cười như không cười, lại giống như đang châm chọc.
Cảm giác chèn ép truyền tới từ khớp xương của Ôn Lương, ngón tay bị nắm hết sức, ngay cả sâu trong xương cốt cũng thấy đau. Ôn Lương bình thản nhìn Ôn Du Phi.
"Anh trai khách sáo quá rồi." Bên trong tròng mắt màu đen phản chiếu dáng vẻ của Ôn Lương, tình ý lưu chuyển dạt dào, ngay cả giọng nói cũng mang theo cưng chìu.
Cảm giác chèn ép chợt biến mất.
Ôn Lương khép hờ hai mắt, dưới ánh sáng len lỏi từ bên ngoài chiếu vào, gương mặt của anh chợt dịu dàng lại mờ ảo. Bàn tay mềm mại trắng nõn tới mức có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh nhạt dưới làn da, từ lòng bàn tay trở lên là từng vết hằn đỏ ửng, giống như màu mực đỏ rực diễm lệ.
Đây chính là sẽ không làm anh bị thương mà Ôn Du Phi đã nói... Sẽ không cho người khác làm anh bị thương, nhưng mà Ôn Du Phi lại coi thường việc làm anh bị thương, một khi đã làm thì cái gì cũng xảy ra.
Sau khi ở bệnh viện một tháng thì Ôn Lương xuất viện.
Sau khi đi học trở lại, cuộc sống trôi qua rất bình tĩnh, ít nhất là mặt ngoài rất bình tĩnh, ngoại trừ một vài chuyện khiến anh cảm thấy phiền chán nhưng cũng chẳng phải là chuyện gì quan trọng.
Trong một tuần vừa xuất viện, Ôn Lương nhận được rất nhiều quà từ những bạn nữ quen biết hoặc không, không quá quý giá, có vẻ là vài món đồ chơi nhỏ mà đối phương tự làm, nhưng mà cũng trông rất tinh xảo đáng yêu. Ôn Lương là người dịu dàng, anh sẽ không từ chối quá quyết liệt, những món quà ấy cũng có thể chất đầy một cái rương. Dù sao thì cũng là tấm lòng của người khác, nếu như vứt bỏ thì cũng có hơi quá đáng, tuy nói là anh không để ý nhưng mà cũng sẽ cố gắng không làm hỏng nó.
Ôn Du Phi nhìn thấy cả rương quà tặng thì bình dấm trong lòng đã lật đổ, thế nhưng giọng điệu khi nói chuyện với Ôn Lương vẫn rất dịu dàng.
"Em giữ những thứ này giúp anh."
Nhà họ Ôn lớn như thế, luôn có nơi đặt những thứ này, tùy tiện đặt trong nhà kho cũng được, nghĩ như vậy, Ôn Lương cũng đồng ý với đề nghị của Ôn Du Phi.
Ôn Du Phi thấy anh trai nhà mình đồng ý thì sắc mặt liền đen như đáy nồi. Mấy món đồ chơi xấu xí đó, có cần anh phải giữ nữa sao? Trực tiếp quăng vào thùng rác là được rồi. Anh trai thích những món quà đó như thế à? Ôn Du Phi nhìn những hộp quà xinh đẹp ấy, anh hừ lạnh, đúng là người xấu xí tặng quà cũng xấu như vậy, quả nhiên là chỉ phù hợp với thùng rác mà thôi.
Hiệu quả cách âm ở nhà họ Ôn rất tốt. Ôn Du Phi quăng bể những món quà mà người khác tặng cho Ôn Lương, nếu không thể bể thì sẽ dùng tay xé rách hoặc dùng kéo đâm nát. Sợ bị anh trai phát hiện sẽ ghét mình nên Ôn Du Phi lại kéo Hàn Bình đang ngủ thức dậy xử lý đống rác thải mà mình vừa mới tạo ra.
Hàn Bình nhận hộp giấy mà thiếu chủ nhà mình đưa tới, khóe miệng không ngừng co rút. Một cái hộp đầy bông vải, mảnh thủy tinh, vải vụn, giấy vụn, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ vốn có của nó, thật sự là đã phá hỏng hoàn toàn. Kết cục của những món quà này còn chẳng bằng những món quà mà nữ sinh tặng cho Ôn Du Phi nữa, dù sao thì cũng chỉ bị ném vào thùng rác mà thôi, ít nhất là vẫn toàn thây. Không ngờ thiếu chủ còn có... một mặt ngây thơ thế này, nghĩ đến dáng vẻ quyết đoán của Ôn Du Phi ngày thường, cảm giác tàn nhẫn đầy mùi máu tanh ấy hoàn toàn không giống một thiếu niên mười mấy tuổi. Mà biểu hiện của thiếu chủ bây giờ lại giống như con nít, thậm chí còn trẻ con hơn bình thường, chẳng lẽ đây là yêu? Hàn Bình liếc những thứ trong hộp, anh ta bị ý tưởng của mình dọa sợ. Rõ ràng là thù hằn như thế, vừa rồi anh ta còn cảm thấy thiếu chủ đang yêu, chắc chắn là nước đột nhiên vào não rồi.
Sau khi đuổi Hàn Bình đi, Ôn Du Phi lăn lộn không ngủ được, trong lòng cực kỳ bực bội lại không tìm được chỗ phát tiết. Anh biết rõ hành động của mình buồn cười cỡ nào, thế nhưng tất cả những chuyện có liên quan đến Ôn Lương đều dễ dàng làm anh mất lý trí. Sau khi phá hủy những món quà làm người khác chán ghét ấy, trong lòng anh còn muốn bóp chết những người đã tặng quà cho anh trai. Rõ ràng là biết rõ anh trai không có ý với người ta, thậm chí là còn không nhớ rõ tên tuổi và vẻ ngoài của những người đó, nhưng mà anh vẫn sợ. Ôn Du Phi không tự tin, bởi vì anh trai không thích anh, không chỉ có không thích mà còn có hơi chán ghét. Cho nên anh không tự tin chút nào, bây giờ anh trai không thích bất kỳ ai, nhưng mà lỡ như có... có một ngày anh trai thích người khác thì phải làm sao đây, hoặc là có một ngày nào đó, anh bị kiên trì của người khác làm cho rung động? Trước kia khi ánh mắt yêu thương của Ôn Lương đuổi theo anh, anh không cảm thấy phiền não thế này, nhìn thấy cô gái thích anh trai cũng không ghen tị và sợ hãi như bây giờ. Ôn Du Phi cười tự giễu, trong lòng tràn đầy cay đắng, anh quan tâm anh trai còn nhiều hơn anh tưởng, thế nhưng anh lại phát hiện, anh không là gì trong mắt anh trai cả, hoặc là sự tồn tại của một thứ gì