Edit: LP
Beta: Yuri
Ngày hôm sau, Ôn Du Phi xuống lầu ngồi trên bàn ăn với vết thương đã đóng vảy trên môi, Ôn Lương không để ý nơi anh cắn vào ngày hôm qua, hóa ra đó là một vị trí rất rõ ràng. Tuy là Ôn Lương đã bình tĩnh lại nhưng lúc này anh có chút xấu hổ. Ôn Du Phi đưa lưỡi liếm vết thương, mặt mày ủ rũ.
Ôn Lương cảm thấy mi tâm đau từng cơn, không để ý nhiều, anh ngồi lặng lẽ ăn sáng.
Ôn Việt Trạch thấy vết thương trên miệng của Ôn Du Phi cau mày hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế?"
"Chỉ là có một con mèo tính nết hung dữ gây ra thôi." Ôn Du Phi âm thầm liếc nhìn Ôn Lương, vẻ mặt giỡn cợt.
Ôn Việt Trạch nói một cách khó chịu: "Đừng có chơi đùa quá mức, coi chừng bị thương. Muốn chơi thì đi tìm con mèo ngoan mà chơi, chơi với động vật hoang dã không tốt đâu." Bình thường những dấu vết trên cơ thể ít nhất còn có quần áo che lại, đằng này vết thương ở trên mặt thì làm sao đây.
Ôn Du Phi tà khí nhướn mày mỉm cười: "Là tôi cam tâm tình nguyện."
Tay cầm bánh bao của Ôn Lương dừng lại, lông mày rủ xuống che giấu sự mỉa mai trong mắt anh, thứ không đạt được mới là thứ tốt nhất phải không? Kiếp trước anh thật lòng đối xử với Ôn Du Phi, nhưng cuối cùng anh chỉ nhận lại được sự thờ ơ và khinh bỉ. Kiếp này anh quyết định tránh xa Ôn Du Phi ra nhưng anh ta lại cứ đeo bám. Con người mà, đúng là đê tiện!
Ở hàng ghế sau của chiếc xe Maybach phiên bản giới hạn, Ôn Lương bị dồn vào một góc, lưng dựa vào cửa, 2 nút áo sơ mi bị mở ra, đưa tay chống lên ngực của Ôn Du Phi ngăn anh ta lại gần hơn. Hai tay của Ôn Du Phi đặt lên 2 bên đùi của Ôn Lương, giam cầm anh trong một không gian chật hẹp.
Tài xế tiểu Vương nhìn qua kính chiếu hậu thấy dáng vẻ chảy đầy mồ hôi lạnh của 2 vị thiếu gia, chỉ ước rằng mình bị câm bị điếc, không thấy gì cả, tay cầm vô lăng toát mồ hôi, như thể anh phát hiện ra chuyện gì rất nghiêm trọng, liệu anh có bị diệt khẩu không? Đừng mà, anh còn phải nuôi mẹ già 80 tuổi và đứa con gái 3 tuổi nữa, còn chưa tìm được người yêu, ngay cả nụ hôn đầu vẫn còn đó, anh ta không muốn chết.
"Anh trai, đêm qua anh tàn nhẫn quá đó..." Sáng sớm thức dậy phát hiện một mảng bầm tím ở eo và bụng, ra tay thật tàn nhẫn. Nghĩ đến đây, khuôn mặt Ôn Du Phi bộc lộ vẻ bực bội, trông hơi trẻ con.
Ôn Lương không cử động, nói một cách nhẹ nhàng: "Tình thế cấp bách, hy vọng cậu không để bụng."
"Sao có thể chứ! Em thích anh trai nhất mà." Ôn Du Phi cúi xuống nói bên tai của anh, Ôn Du Phi dựa vào rất gần, thậm chí có thể ngửi thấy mùi cơ thể của Ôn Lương. Ôn Du Phi cảm thấy mùi này rất đặc biệt, có chút say mê, nói thật ngay cả bản thân anh cũng không phân biệt được là thật hay là giả.
Làn hơi ấm áp phả vào tai, cảm giác ươn ướt khiến Ôn Lương khó chịu, quay đầu lại, nhìn vào mắt Ôn Du Phi một cách nghiêm túc. Thích nhất à, nghe đến câu này Ôn Lương có cảm giác ghét bỏ, kiếp trước Ôn Du Phi đã nhiều lần nói câu này khiến anh lầm tưởng là thật. Chỉ là thích nhất thôi chứ không phải là yêu, Ôn Lương mày đúng là một thằng ngốc mà. Nở một nụ cười nhẹ, sự chán ghét được bộc lộ rõ ràng: "Nhưng tôi không thích cậu chút nào..." còn cảm thấy cậu rất đáng ghét. Ôn Lương còn chưa kịp nói xong thì: "Bốp."
Đầu của Ôn Lương nghiêng qua một bên, trên má in năm dấu tay rất rõ ràng, Ôn Du Phi dùng lực rất mạnh, tay của Ôn Lương giữ chặt cái đệm ghế bên dưới anh, đây là lần thứ hai Ôn Du Phi đánh anh, có thể khiến anh ta tức giận thì người đó cũng rất có năng lực. Ôn Du Phi của kiếp trước có thể kiểm soát cảm xúc của bản thân rất tốt, ngoài chuyện của Trịnh Diệp ra Ôn Lương chưa bao giờ thấy anh ta tức giận, Ôn Du Phi của hiện tại mặc dù nói là làm nhưng chung quy thì tuổi tác còn nhỏ, còn là 1 đứa trẻ, rất dễ bị người khác chọc cho tức giận.
"Xin lỗi... Anh trai..."
Ôn Dụ Phi khó tin nhìn vào bàn tay của mình, hoảng loạn, sao anh có thể đánh anh trai, rõ ràng anh không muốn vậy. Nhưng ánh mắt này, không chỉ là chán ghét, mà còn là trốn tránh, không có tình yêu. Anh trai như vậy khiến anh cảm thấy không thể nắm bắt được, khiến anh tin rằng chỉ cần không chú ý một chút thì anh trai sẽ trốn anh đi thật xa, để anh không bao giờ tìm thấy được. Không chỉ là tức giận, mà hơn nữa còn là một loại hoảng sợ đến khó tin. Anh trai không yêu anh, không còn quan tâm đến anh, anh vốn dĩ cho rằng bản thân không có ý nghĩ này, nhưng bây giờ tại sao lại sợ như vậy. Anh từ trước tới nay chưa từng nghĩ rằng anh trai sẽ không yêu mình, chưa từng nghĩ có một ngày anh trai sẽ rời xa mình. Anh dường như luôn cho rằng anh trai sẽ mãi mãi yêu mình, mãi mãi sẽ không rời xa mình.
Ôn Dụ Phi muốn dơ tay chạm vào gương mặt đang sưng của anh trai mình, nhưng Ôn Lương lại tránh đi.
"Anh trai..." Đừng như vậy, đừng tránh anh. Trong lòng Ôn Du Phi vụt qua một tia hoảng loạn.
Anh trai như vậy là đang chán ghét anh sao?
Sửa sang lại quần áo một chút, tâm trạng của Ôn Lương lúc này cũng đã hồi phục, biến thành dáng vẻ lãnh đạm hờ hững vốn có. Nếu bỏ qua vết đỏ trên mặt anh thì giống như vừa