Bạch Thiên ngồi trên xe con một từ cũng không nói. Xuyên qua được mảnh sân vườn to lớn cũng đã là hơn mười phút sau. Vừa bước xuống cậu liền bắt gặp một chú thỏ trắng đang nhảy rất nhanh lại gần. Cậu khom xuống nhặt chú thỏ lên nhẹ nhàng xoa xoa đầu nó.
“Đã lớn thế này rồi sao?” Bạch Thiên nở nụ cười cực khiêm tốn.
Người phụ nữ bên cạnh khom người. “Lão sư đang ở bên trong.”
Mặt Bạch Thiên nghe xong liền trở về trạng thái không sắc điệu. Không trả lời đặt chú thỏ xuống lại rồi bước tới trước đẩy cửa đi vào.
Bên trong một người đàn ông mà nếu chỉ nhìn hoàn toàn không thể đoán được số tuổi của ông ta. Chỉ có thể nhận xét rằng ông ta trông rất già. Râu tóc bạc phơ. Lưng vẽ một đường cong xuống kha khá. Đặc biệt nhất là đồng tử không quá to nhưng lại đặc biệt sáng.
“Tới rồi sao?” Ông ta không nhìn về phía Bạch Thiên mà vẫn đều giọng hỏi.
“Chào lão sư.” Bạch Thiên cúi đầu xuống chin mươi độ khi đứng trước ông ta.
“Suýt chút ta đã không cảm nhận được linh khí của ngươi.” Lão sư ngước mắt lên nhìn Bạch Thiên.
Bạch Thiên thành thật. “Trò chính vì điều này nên đến thỉnh cầu lão sư.”
Lão sư đứng dậy đi vòng qua Bạch Thiên một vòng nhìn nhìn một chút rồi thở dài. “Ngươi là tự mình tự nguyện.”
“Chính trò tự nguyện.” Bạch Thiên lặp lại khẳng định.
Lão sư đưa tay đặt lên lưng của Bạch Thiên mắt nhắm nghiền. “Là một chàng trai?”
Bạch Thiên thoáng chút mỉm cười. “Đúng.”
Bạch Thiên cảm nhận được một luồng khí nóng chạy từ lưng lan ra khắp cơ thể khiến mọi giác quan của cậu đều được đánh thức. Cậu đến đây chính là vì muốn chữa trị sự tổn thương linh khí trầm trọng của mình sau khi trao bạch ngọc cho Hoàng Minh.
Lão sư từ từ rút tay về. Từ phía sau Bạch Thiên mà bước đi thẳng về phía khuất dạng. “Ta biết ta không ngăn được ngươi. Ta cũng chỉ có thể giúp ngươi được tới đó thôi. Ngươi tốt nhất nhanh lấy lại được bạch ngọc. Nếu không mạng ngươi cũng khó giữ.”
Vị lão sư này chính là nhân vật có tiếng tâm nhất trong tất cả các linh sư còn tồn lại cho đến hiện tại. Bạch Thiên và Phong Vũ cũng đã từng đến đây để học thuật. Bây giờ ông ta đã lui về ở ẩn nhưng thi thoảng vẫn có các cuộc gặp thế này.
Trên đường trở về Bạch Thiên căn bản đã khá hơn rất nhiều. Linh khí của cậu bị tổn thương quá nghiêm trọng khiến cậu không làm chủ được bản thân một cách tốt nhất nên buộc lòng phải đến gặp lão sư.
Trên xe cậu lấy điện thoại bấm số gọi. Đầu dây bên kia rất nhanh liền bắt máy. Giọng người đàn ông trong nghe ồm ồm trong điện thoại.
“Alo.”
Bạch Thiên mặt không biến sắc giọng đều đều trả lời. “Sáu giờ tối. gặp nhau tại chổ