Hai ngày sau Hoàng Minh đã nâng cao cảnh giác và cố gắng tìm cho ra được một cái tên mình từng đắc tội tới mức muốn xuống tay với mình cho bằng được như vậy. Kết quả vẫn là không tìm được ra một ai. Nếu là anti fan cũng không tới mức đuổi cùng giết tận như vậy.
Tất cả mọi thứ đều diễn ra bình thường ngoại trừ một điều.
Tên Bạch Thiên đã hai ngày không xuất hiện trước mặt anh. Những ngày trước không cần gọi đến tên cậu ta cũng vác mặt dày của mình đến ghẹo gan Hoàng Minh. Bây giờ đột nhiên tới một cái bóng cũng không thấy. Đột nhiên Hoàng Minh lòng có chút khó chịu.
Ít nhất tối hôm đó cậu ta đã cứu anh một mạng. Lời cảm ơn vẫn còn chưa nói được ra liền mặt nặng mày nhẹ quay đi. Nghĩ đi nghĩ lại liền nghĩ ra anh quá sai trong chuyện này. Không tính chuyện không nói lời cảm ơn thì lý do anh xuất hiện tại nơi đó đã là sai trái.
"Nghĩ gì mà sắc mặt khó coi vậy?" Phương Văn từ phía sau bước tới ngồi bên cạnh Hoàng Minh.
Vì đang tập trung nên anh có chút giật mình xoay sang nhìn khuôn mặt hoàn hảo của Phương Văn sắc mặt liền dãn ra được một chút. "Cậu đang thực tập mà có thời gian tới trường sao?"
"Tôi về trường lấy tài liệu." Xong quay sang phục vụ. "Một cafe đen không đường, cảm ơn!"
"Cậu không phải không uống cafe sao?" Hoàng Minh xoay xoay cái ống hút nhìn nhìn Phương Văn thắc mắc.
"Chỉ là hạn chế chứ không phải không thể." Phương Văn đưa một ánh mắt rất lạ nhìn sang Hoàng Minh rất nhanh liền thu về. "À còn chuyện nghiên cứu khoa học của cậu? Làm với cậu nhóc năm dưới thế nào rồi?"
"Đừng nhắc tới cậu ta. Cả hai ngày nay đã không biết trốn nơi nào. Mà không có cũng không ảnh hưởng tới tôi."
Nói thì nói vậy nhưng trong thâm tâm Hoàng Minh chính là cũng có chút muốn biết cậu ta chính là trốn ở đâu không một tung tích. Nói lo lắng thì không đúng, nhưng nếu nói lòng này có chút để tâm thì cũng không sai.
Phương Văn ở bên cạnh nghe Hoàng Minh nói như vậy liền mỉm cười nụ cười này không giống như đồng cảm cho sự không quan tâm giống như lời Hoàng Minh nói. Mà chính là nhìn ra anh ta đang nói dối lòng.
"Được rồi, không quan tâm cũng được. Nhưng mà..." Đang nói đột nhiên Phương Văn ngừng lại nhìn thẳng về phía trước rồi đưa tay vào túi quần làm một động tác như là có điện thoại. "Tôi có điện thoại, tôi đi trước nhé..."
Trong lúc Hoàng Minh chưa kịp phản ứng thì Phương Văn đã một phát xoay người đi mất. Đúng lúc đó thì anh thấy Đăng Khoa đang ở phía trước đi lại. Hoàng Minh lập tức vẫy vẫy tay.
"Tôi ở đây!"
Đăng Khoa cười tươi đi lại ngồi đối diện Hoàng Minh. "Có ai vừa ở đây sao?"
"Là Phương Văn. Nhưng cậu ấy có việc bận nên đi trước." Hoàng Minh nhún vai một cái xong đưa cho Đăng Khoa một quyển sách. "Đây này, quyển sách cậu cần."
Đăng Khoa nhận lấy đưa tay vuốt nhẹ bìa sách rồi cẩn thận cho vào túi chứ không vội mở ra xem. Hai người trò chuyện một lúc rất lâu cho đến khi chuông reo tới đầu buổi học chiều mới chịu tách ra. Đăng Khoa thì đi về trước còn Hoàng Minh quyết định rời nhà ăn đi lên thư viện thêm một lát. Thậm chí anh còn không biết mình vì lý do gì mà muốn đến đó như vậy.
Thư viện vào giờ học tương đối vắng vẻ. Chỉ có vài bạn học đang đi dọc các kệ sách. Vì chưa tìm ra được cho mình một lý do nào khi đến đây vào giờ này nên anh trong vô định mà đi lại quầy sách dành riêng cho khoa Kỹ Thuật.
Anh đưa tay lên những cái gáy sách vuốt nhẹ chúng theo hướng đi tới.
Bên kia cũng có một ánh mắt từ lúc anh bước vào tới bây giờ đều chăm chăm nhìn vào anh không buông tha..
Đi gần tới cuối giá sách bỗng dưng không tới ba giây anh cảm nhận được một lực cực mạnh không rõ xuất phát từ điểm nào kéo anh ra phía ngoài. Xoay anh đúng một vòng rồi ép sát vào vách