Nói xong cậu ta bước thẳng vào gương. Không gian chỉ còn lại một mình Hoàng Minh đứng im như trời trồng. Tới lúc cử động được thì đã giật mình thức dậy. Lúc này đã là hơn sáu giờ sáng, Anh cố gắng ngồi dậy.
“Này, Hoàng Trân. Đỡ anh lại chổ kính. Anh muốn xem mình một chút.”
Em gái anh đang ngồi ăn sáng liền đứng dậy bước lại gần vừa dìu anh vừa nói.
“Anh bị bệnh thôi mà tay chân không còn linh hoạt luôn hay sao?”
Lúc này anh mới nhận ra là cơ thể mình ngoài việc hơi khó cử động một chút ngoài ra không có cảm giác đau nhức gì. Cũng không hề có dấu hiệu như là vừa mới bị tai nạn xong. Nghĩ tới đây anh quyết định không đi nữa. Ngồi ngay ngắn.
“Hoàng Trân. Trả lời anh. Có phải em đã chia tay bạn trai không?”
Hoàng Trân nghe xong liền phát hỏa trợn tròn mắt.
“Anh lại linh ta linh tinh cái gì thế?.”
Hoàng Minh thực ảo bất phân, cố gắng hỏi thêm một câu nữa. Đam Mỹ Sắc
“Em…em có tin vào trọng sinh không?”
“Anh thực sự vừa học vừa đóng phim tới điên rồi. Em không nói với anh nữa đâu. Em đi học trước. Quản lý của anh chút sẽ tới. Anh ở yên đó đừng làm loạn”. Hoàng Trân làm vẻ mặt bất lực rồi xoay người đi.
Lúc Hoàng Trân đi rồi anh mới lấy điện thoại ra tìm kiếm tất cả thông tin về trọng sinh. Đây chính là một dạng chết đi sống lại ở một khoảng thời gian khác trong chu kỳ sống của mình. Nhưng tất cả đều là hư cấu chỉ có trong tưởng tượng và phim ảnh. Làm sao có thể tin được rằng bản thân mình sẽ thực sự được trải qua. Đột nhiên anh nhớ về giấc mơ của mình tối qua. Chàng trai đó rốt cuộc là thế nào. Cậu ta nói đây chính là cơ hội. Không lẽ mình thực sự chết đi sống lại rồi sao?
Đột nhiên bên ngoài xuất hiện một bóng người vừa nhìn chằm chằm anh rồi xoay bước đi. Anh dùng hết sức bước xuống giường chạy ra ngoài cửa. Nhưng lúc này lại không thấy cậu ta đâu nữa. Anh không dám chắc nhưng cậu ta trông rất giống người đó. Chàng trai xuất hiện trong giấc mơ của anh.
“Em tìm ai thế?”
Tiếng của chị quản lý ngắt ngang ánh mắt đang nhìn xung quanh của Hoàng Minh.
“Không có. Chúng ta vào trong được rồi.”
Mãi hơn một tuần sau anh mới dần chấp nhận chuyện mình lúc bị bất tỉnh và thức dậy là ở hai khoảng thời gian khác nhau. Vì tất cả mọi thứ từ lúc ra khỏi bệnh viện trở về nhà liền y như tua ngược thời gian. Có những chuyện anh còn có thể đoán được là chắc chắn rằng nó sẽ xảy đến. Và thực sự nó liền xảy đến.
Nhưng có một điều anh luôn trăn trở, rằng tại sao lại xảy ra điều phi thường này đối với anh. Đang ngồi bên ban công thì đột nhiên điện thoại reo làm anh giật mình. Là quản lý của anh.
“Em nghe đây chị.”
“Em ổn hơn chưa?” Chị Quỳnh Mai từ trong điện thoại phát ra câu hỏi cùng tiếng ồn ào xung quanh.
“Em khỏe rồi. Thứ hai em