Dù thân thế có phi thường thế nào thì Bạch Thiên cũng có thân xác trái tim như một con người bình thường.
Thức cả đêm dưới trời lạnh, nếu là lúc còn bạch ngọc thì ròng rã bao nhiêu đêm cũng không tới mức ngã bệnh.
Cậu vì thiếu đi bạch ngọc, không được gần Hoàng Minh.
Cả đêm ngồi dưới sương lạnh, tâm tình lại âm vô cực.
Vừa về tới liền nằm dài lên giường thiếp đi, tới lúc tỉnh lại chính là vì điện thoại của Hoàng Minh.
Cậu không định là hôm nay sẽ không đến trường gặp anh ta.
Nhưng vì ngủ quên mất nên đã dỡ dang.
Giọng điệu lo lắng của Hoàng Minh lúc nãy chí ít đã làm cậu khá hơn.
Xoay đi xoay lại một chút thì điện thoại cậu lại một lần nữa reo lên.
Là tiếng tin nhắn.
“Tôi đã tra ra lý lịch người đó rồi.
Tất cả đã được gửi vào mail cho cậu.”
Bạch Thiên đọc xong liền chau mày.
Không trả lời tin nhắn mà trực tiếp mở hộp thư lên kiểm tra.
Đập ngay vào mắt cậu là cái tên: Dương Đăng Khoa!
- --
Hoàng Minh cả buổi sáng vì một cuộc điện thoại mà tâm tình làm gì cũng không kéo lên được.
Đầu giờ trưa cũng không thèm ăn mà chạy thẳng tới trường quay.
Tòa nhà lớn này gồm có ba tầng.
Tầng trệt dành cho quầy tiếp tân, các phòng ban và phòng điều khiển.
Tầng hai gồm nhiều phòng dành cho chụp ảnh và casting phim.
Còn tầng ba dành cho các phòng họp cùng với các phòng dùng để thực hành workshop.
Hoàng Minh lúc vào check in xong là đi thẳng lên tầng ba.
Mọi người gần như có mặt đầy đủ.
Nữ chính và nam chính đang ngồi cùng đạo diễn.
Anh không hướng đó mà đi tới.
Chỉ gật đầu một cái khi thấy đạo diễn vừa nhìn mình rồi đi sang nơi chị Quỳnh Mai đang ngồi.
“Em tới sớm vậy? Chị còn nghĩ là khoảng hơn một giờ em mới tới được.”
Hoàng Minh lách người ngồi xuống, khuôn mặt mệt mỏi nở ra một nụ cười.
“Dạ xong việc sớm, không có gì nữa nên em chạy sang luôn.
Xem ra ai cũng tranh thủ.
Chưa tới giờ mà đã gần đông đủ rồi.”
Chị Quỳnh Mai vừa đưa cho Hoàng Minh một chai nước vừa cười tươi.
“Trách làm sao được.
Lần này dự án phim lớn, mà diễn viên lại hơn một nữa là diễn viên mới.
Tất nhiên năng lượng chỉ có thừa chứ không thiếu.
Ai chẳng hào hứng.
Em xem xem, hai diễn viên chính đồng hồ chưa điểm mười giờ là đã có mặt rồi.
Đạo diễn vừa xuất hiện là dính lấy cho tới bây giờ.”
Hoàng Minh nghe xong chỉ cười cười chứ không bàn tới.
Vạch tờ giấy nội dung cuộc họp hôm nay.
Anh đọc sơ một lượt rồi khựng lại ở cái tên.
“Trương Phú Kỳ.”
“Sao vậy? Em quen người này sao?”
“Một người bạn cấp ba thôi chị.
Không thân thiết lắm, nhưng cũng có nói chuyện qua lại.
Không ngờ cậu ta lại làm ở đây.”
Điều làm Hoàng Minh bất ngờ hơn hết thảy đó chính là.
Trong mạng sống từng có, cậu ta thời điểm này không hề xuất hiện.
Không thể nào lầm được, rõ ràng là chỉ có một mình anh sống lại, nhưng bây giờ cứ một hai ngày lại có một người mới lãng vảng bên cạnh anh.
Mọi chuyện từng xảy ra thì phải lại xảy ra, vậy còn những chuyện này chưa từng xảy ra sao cứ lần lượt kéo đến đe dọa mạng sống này của anh làm gì chứ?
Chân mày anh chau lại.
“Cậu ta làm hậu kỳ sao?”
“Đúng vậy.
Chị sau hôm đó mới gặp cậu ta, rõ là người mới.
Nếu như chị nhớ không lầm thì chắc người chị nhìn thấy trong cánh gà, người mà chị nói nhìn chằm chằm em đấy.
Rất có thể là cậu ta, bây giờ nghe em nói thì có khả năng rồi.
Có thể cậu ta nhận ra em rồi đấy…”
Hoàng Minh nhớ sực lại chuyện Bạch Thiên nói đã đi gặp người trong ban hậu kỳ.
Khả năng rất cao là đi gặp Phú Kỳ.
Cuối cùng lại nhanh hơn anh một bước.
Trương Phú Kỳ lúc trước học cực kỳ giỏi.
Luôn tranh nhất nhì trong trường với Hoàng Minh nên ấn tượng của anh về cậu ta rất sâu đậm.
Khó nghĩ được cậu ta sẽ bỏ học sớm để đi làm như vậy.
Lại còn làm đúng nơi có Hoàng Minh.
Chưa kể chuyện đèn bị động tay chân ngày hôm đó.
Trùng hợp