Bạch Thiên bị bất ngờ.
Đưa đầu về trước một chút ngửi ngửi.
“Không có mùi rượu.
Anh là đang tỉnh táo sao?"
Hoàng Minh mặt dần dần đỏ lên, hơi thở cũng có dấu hiệu gấp gáp.
Anh vì những cảm xúc hỗn loạn của mình dằn vặt không dám thừa nhận.
Anh không dám tin rằng anh đã thích con người trước mắt.
Một cách nghiêm túc.
Anh những tưởng cảm giác khó chịu khi nhìn thấy Bạch Thiên và Khiết Du thân thiết là vì mình còn tình cảm với cô nàng.
Nhưng khi ở cạnh Khiết Du, anh mới nhận ra tất cả những điều đó đều là ngộ nhận, là trốn tránh, là tự lừa dối bản thân.
Anh chỉ biết rằng ở cạnh Bạch Thiên, anh không cần phải là một người không phải chính mình.
Anh nhận ra mình lần sống lại này và sự xuất hiện của cậu ta chính là định mệnh.
Những giấc mơ, những sự lo lắng, những ngày ngóng chờ.
Tất cả quá rõ cho sự bối rối này.
Người đầu tiên khiến tim anh đập loạn nhịp.
Người đầu tiên chỉ cần một lời nói cũng có thể làm anh đỏ từ mặt tới mang tai.
Người đầu tiên trong cuộc đời khiến anh bối rối khi đứng bên cạnh.
Và cũng là người đầu tiên, làm cho anh có cảm giác không muốn họ tiếp xúc thân thiết với bất kỳ một ai.
Là những cảm xúc mà lúc trước anh chưa hề trãi qua khi đem lòng thích Khiết Du.
Quan trọng nhất là, cảm giác an toàn.
Bạch Thiên đã vô tình tạo cho Hoàng Minh cảm giác an toàn tuyệt đối khi ở cạnh.
Tới mức chỉ cần một ai đó giang tay ra cứu lấy anh.
Người đầu tiên anh nghĩ tới, chính là cậu ta.
Ngày hôm nay, anh muốn một lần can đảm đối diện với những cảm xúc không tên của mình.
Ít nhất là sẽ đặt được một cái tên cho nó.
“Hôn tôi, không phải cậu nói thích tôi sao? Bây giờ tôi nói cậu hôn tôi, sao lại chần chừ?”
Bạch Thiên đưa hai tay giữ lấy vai của Hoàng Minh, một lòng muốn làm rõ trước, rằng chuyện gì đang xảy ra.
“Anh làm sao vậy? Nói chuyện trước.”
Hoàng Minh mất bình tĩnh.
“Cậu là thế nào đây?” Càng nói Hoàng Minh càng chầm chậm chồm người về trước thêm một chút.
“Có phải dấu vết trên môi này chính là cậu làm không?” Khi khoảng cách hai người chỉ còn khoảng mười centimet Hoàng Minh mới từ trong kẻ răng rít ra câu hỏi.
“Cậu nói, làm sao cậu vào phòng tôi được?”
Bạch Thiên nhếch nhẹ môi, ánh mắt si mê.
Bàn tay di chuyển về hướng mặt của Hoàng Minh, nắm lấy cằm của anh ta.
Hướng vào đôi môi căng mọng phía dưới, dịu dàng hôn lên.
Hoàng Minh cảm nhận được một luồng điện xộc lên tới não.
Căng cứng mọi dây thần kinh, tất cả giác quan như bị tê liệt.
Cảm giác này cùng với cảm giác anh có được vào giấc mơ vào sáng nay hoàn toàn giống nhau.
Chân thực tới mức khó tin.
Bạch Thiên thì mê đắm cùng đôi môi mềm, cuộn trào khoái cảm cùng chiếc lưỡi ướt át của Hoàng Minh.
Quan trọng nhất là, Hoàng Minh hoàn toàn tỉnh táo.
Không có một dấu hiệu thiếu tự chủ như những lần trước.
Và ngay lúc này, anh ta đang vụng về đáp trả lại Bạch Thiên.
Những gì chôn kín trong lòng thời gian vừa qua, theo dòng nước mắt mà lăn xuống.
Hoàng Minh khóc, anh phải đối diện với chuyện này như thế nào đây.
Khi những cảm xúc của anh đối với Bạch Thiên là thật.
Rằng anh từ trong tiềm thức đã đem lòng yêu thích sâu sắc đối với cậu ấy như vậy.
Bạch Thiên thấy vị mặn truyền vào bên trong miệng, mở mắt ra nhìn thì thấy Hoàng Minh đã ướt mem nước mắt.
Cậu tách môi ra, đưa tay quẹt nhẹ trên gò má đang ửng hồng trước mặt, nhẹ giọng.
“Bây giờ nói được rồi, rốt cuộc anh vì sao lại như hành động thế này?”
Hoàng Minh nấc lên một cái rồi gục mạnh đầu mình lên vai Bạch Thiên, thành thật.
“Tôi cũng không biết bản thân đang là thế nào, tôi khó chịu khi cậu cùng Khiết Du thân thiết.
Nên tôi tỏ tình cùng cô ấy.
Nhưng dường như tôi đã ngộ nhận.
Khoảnh khắc ở