Bóng ở trên tay Diệp Cửu Chiêu!
Ngay lúc số 10 né tránh một tuyển thủ khác bên đại học D, Diệp Cửu Chiêu đã ở đằng sau anh ta, tay trái duỗi ra, bóng rổ nện ở trên mặt đất, một tay khác tiếp được, nhanh chóng dẫn bóng sang phần sân bên kia.
Lúc tuyển thủ đại học X kịp phản ứng, vội bao vây thì Diệp Cửu Chiêu đã ở giữa vạch ném bóng và vạch ba điểm. Anh bật nhảy lấy đà, ném đi.
“Keng!” Bóng vào rổ!
“A a a!”
“A a a!”
“Diệp Cửu Chiêu!!!”
……
Cố Loan Loan trợn mắt, không dám chớp, há hốc mồm. Anh bật nhảy lên, thân thể bị kéo dài, hai chân duỗi thẳng, giống một con báo săn, mạnh mẽ tràn ngập sinh lực.
Trên sân, sau khi chàng trai tiếp đất, liền xoay đầu qua, hai mắt sáng ngời, nhìn chính xác vào mục tiêu ở trên khán đài, tầm mắt hai người chạm vào nhau.
Diệp Cửu Chiêu thấy dáng vẻ trợn mắt há mồm của cô, liền nhếch miệng cười, tới gần tốt nghiệp còn lên sân khấu, nguyên nhân mấu chốt chính là muốn để cô trông thấy.
Điều thứ tám trong 36 kế theo đuổi bà xã: Phô bày sự mạnh mẽ của anh trước mặt cô ấy, cho cô ấy cảm giác an toàn, trái tim cô ấy sẽ từ từ buông lỏng, dùng sức mạnh, hormone nam tính để chinh phục cô ấy!
Còn có lúc nào ‘Men’ hơn lúc đàn ông chơi bóng rổ mà đổ mồ hôi chứ?
“A a a, Diệp Cửu Chiêu vừa cười với mình!”
“Anh ấy rõ ràng là cười với mình!”
“Đẹp trai quá, đẹp trai quá!”
……
Đám nữ sinh ở đằng sau lại bắt đầu hét lên, Đường Tĩnh ở bên cạnh híp mắt, vẻ mặt say mê, hai mắt phát sáng.
“Loan Loan.......Số mười quá đẹp trai!”
Cố Loan Loan: “……”
Mà trên sân đấu, số 10 của đại học X nhìn về phía Diệp Cửu Chiêu, trong ánh mắt ẩn chứa ánh sáng nguy hiểm. Bóng trên tay số 22 của đại học D, cậu ta thuận tay truyền cho Diệp Cửu Chiêu.
Diệp Cửu Chiêu vừa một tay dẫn bóng, một tay phòng bị người khác, đối phương ép sát, ngăn cản kịch liệt. –ll,,lee,,quy,,,don,,,,-----Anh thở ra một hơi, chuyền bóng cho đồng đội, đồng đội phản ứng cũng mau, tiếp được, xoay người, lại ném trở về.
Đón bóng lần nữa, thuận lợi dẫn bóng thoát khỏi vòng vây bên đối phương, lúc sắp đến vòng rổ, lại hơi khó vào. Đôi mắt Diệp Cửu Chiêu xoay tròn, trong lòng nhanh chóng tính toán, số 10 của đại học X lao đến, ép sát anh, hai tay mở ra, không cho Diệp Cửu Chiêu có cơ hội.
Diệp Cửu Chiêu truyền cho số 56, đối phương liền tiếp nhận. Số 10 nhìn về phía số 7 bên mình đang ngăn cản số 56, nháy mắt, đối phương liền đụng qua.
“Bịch!”
Số 56 ngã nhào trên mặt đất, trọng tài thổi còi, báo số 7 phạm quy. Thầy huấn luyện bên đại học D hô tạm dừng, đám người Diệp Cửu Chiêu ồn ào hẳn lên.
Trong lòng Cố Loan Loan căng thẳng, vươn dài cổ, lo lắng nhìn tình hình trên sân.
Chân số 56 bị thương, tuyển thủ bên đại học D hung hăng nhìn về phía đại học X, số 7 bên đó giơ tay, vẻ mặt vô tội.
Thầy huấn luyện vội ngăn cản tuyển thủ của mình đang rục rịch cãi lý: “Vương Cương tạm thời nghỉ ngơi, để Trình Trang vào thay!”
Vương Cương được thầy huấn luyện đỡ ra ngoài, Trình Trang cởi áo khoác, đứng lên. Số 56 có chiều cao phù hợp, là người duy nhất có thể làm lá chắn cho bọn họ, số 56 giành bóng, Diệp Cửu Chiêu ném, phối hợp khá tốt. Hiện tại mặc kệ cậu ta ra sân vì lý do gì, trên mặt tuyển thủ của đại học X đều tràn đầy tươi cười, đặc biệt là số 10, còn khiêu khích mà nhìn bọn họ.
“Trình Trang cũng biết chơi sao?” Cố Loan Loan thật giật mình, thoạt nhìn Diệp Cửu Chiêu và Trình Trang đều không phải là tuyển thủ, hai người đó thật sự có thể làm đại biểu thi đấu của đại học D sao?
Trình Trang cầm bóng đứng ở tuyến ngoài, ném thẳng cho số 22 đang đứng gần mình nhất, cậu ta lại truyền cho Diệp Cửu Chiêu.
Diệp Cửu Chiêu dẫn bóng tiến gần khung rổ của đại học X, bị số 10 gắt gao đề phòng, hiện tại còn cách vạch ba điểm một chút, anh nhìn vào rổ, nhảy bật lên.
Số 10 hơi trợn mắt, cũng lập tức nhảy lên, chuẩn bị ngăn cản anh ném quả ba điểm, song Diệp Cửu Chiêu vẫn ném vào quả ba điểm.
Số 10 nhảy rất cao, gắt gao đề phòng cao độ của Diệp Cửu Chiêu, nhưng anh ta vẫn không đón được bóng!
Diệp Cửu Chiêu nhảy lên ném về đằng sau! Trình Trang tiếp được! Chạy thẳng đến rổ của đại học X, “Keng!” một tiếng, đại học D được hai điểm.
“A a a!”
“A a a!”
“A a a!”
……
Trình Trang quăng một nụ hôn gió đối với thính phòng, sau đó quay đầu, khuôn mặt cười đến sáng lạn, giơ ngón tay giữa với số 7 bên đại học X. ---lll,,,eequy,,,do,,,nnn---Số 7 phẫn nộ định xông sang, bị đồng đội giữ chặt, tiếp theo là một trận hoan hô điên cuồng.
Mấy nữ sinh xung quanh Cố Loan Loan đều thét chói tai, cô cười nhìn về phía bọn họ, đột nhiên sửng sốt. Trong lúc tất cả mọi người đều hoan hô, chỉ có Nạp Thấm đang si ngốc nhìn Trình Trang, trên mặt không có biểu cảm gì, trong lòng Cố Loan Loan liền đánh tiếng lộp bộp.
Vừa thấy là cả đời. Đáng tiếc vừa thấy không phải chỉ có định cả đời, mà còn có lầm cả đời……
Hai đội càng lúc càng xung, dù sao cũng là thi đấu chính quy, đại học D nhịn một chút, không theo chân bọn họ cứng đối cứng. Đại học X vừa phạm quy một lần cũng không dám làm lần hai. Cho dù đều hận không thể nhào lên đánh chết đối phương, nhưng trên sân vẫn ngậm miệng đấu điên cuồng.
Thật ra Trình Trang và số 56 cũng cùng hình thể, sở dĩ số 56 ra sân đầu tiên là do thể lực của Trình Trang không tốt lắm. Rốt cuộc không phải là
dân thể dục chuyên nghiệp, thể lực của Diệp Cửu Chiêu khá hơn anh một chút, nhưng vẫn kém hơn dân thể dục.
Cho nên bắt đầu hiệp cuối, Diệp Cửu Chiêu ra nghỉ ngơi, thay người mới, điểm số vừa kéo gần lại bị kéo giãn trong nháy mắt.
Tôn Hạo Dương bóp vai cho anh, thầy huấn luyện đến hỏi: “Còn chơi được không?”
Diệp Cửu Chiêu thở hổn hển một hơi, đột nhiên quay đầu về phía sau, Cố Loan Loan đang nghiêm túc xem trận đấu, giống như cảm giác được tầm mắt của anh, hơi cúi đầu.
Thấy anh nhìn mình, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cô hơi hơi mỉm cười, dùng tay ra dấu V (victoria), mi mắt cong cong. Diệp Cửu Chiêu nhẹ nhàng cười, đứng lên, nói: “Thay đổi người đi.”
Sáu điểm nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, là ba quả hai điểm hoặc hai quả ba điểm.
Thời gian kết thúc trận đấu chỉ còn bảy phút đếm ngược.
Diệp Cửu Chiêu tránh thoát khỏi số 10, ném vào một quả hai điểm, điểm số còn chênh bốn điểm.
Thời gian kết thúc trận đấu chỉ còn sáu phút đếm ngược.
Số 10 áp đảo số 22 bên đại học D, truyền bóng cho số 9, số 9 không ném vào quả ba điểm liền truyền cho số 7, số 7 ném vào quả hai điểm, điểm số lại chênh sáu điểm.
Thời gian kết thúc thi đấu còn năm phút đếm ngược.
Trình Trang chuyền bóng cho Diệp Cửu Chiêu, Diệp Cửu Chiêu bị đề phòng gắt gao, lại chuyền về cho Trình Trang.—ll..eee,,,,quy,,,,don,,,,,--Trình Trang dẫn bóng đến phía dưới rổ, một trận tranh đoạt, anh cắn răng, nhảy lên, số 9 dùng tay đấm liền phạm quy. Trình Trang được hưởng phạt bóng, được hai điểm, điểm số còn chênh bốn điểm.
Thời gian kết thúc thi đấu còn bốn phút đếm ngược. Đại học X bắt đầu câu giờ, chậm rãi truyền đến truyền đi, kéo dài tới thời gian chỉ còn ba phút.
Bên đại học D khẽ cắn môi, đều bắt đầu liều mạng, đây là cơ hội cuối cùng để bọn họ vào được top mười sáu đội mạnh!
Bóng trong tay số 7, số 7 cao gần hai mét, Diệp Cửu Chiêu tiến lên, ngăn cản đường bóng này. Anh lao tới quá mạnh, số 7 vô thức giơ tay. Đánh úp bất ngờ, anh đoạt được bóng, lập tức ném cho Trình Trang, bản thân ngã lăn trên mặt đất, lăn mạnh một vòng.
Cố Loan Loan ở hàng thứ ba, có thể thấy rõ tay anh bị xước da, chảy máu, đôi mắt liền trừng lớn. Diệp Cửu Chiêu đứng lên, lắc đầu với thầy huấn luyện, lại dời mắt về.
Trình Trang nhận được bóng, ném cho số 22, số 22 lại truyền cho một đồng đội khác, đến gần rổ thì thấy có đầy người vây, lại truyền về cho số 22.
Số 22 tiếp nhận, nhảy lấy đà, vào!
Điểm số chỉ chênh hai điểm, thời gian chỉ còn phút rưỡi.
Bóng ở trong tay đại học X, bọn họ không nhanh không chậm, hạ quyết tâm câu giờ tới khi kết thúc.
Diệp Cửu Chiêu nháy mắt với Trình Trang, Trình Trang liền lao về phía số 10, số 10 cho rằng Trình Trang muốn phạm quy, nên không ném bóng cho đồng đội, hai tay truyền bóng qua lại, chờ Trình Trang chạy qua đoạt liền giả vờ ném ra ngoài sân.
Trình Trang phanh gấp ở trước mặt cậu ta, mất thăng bằng hơi nghiêng qua một bên, không có đụng tới số 10. Mà bên này, Diệp Cửu Chiêu đã cướp được bóng rồi!
Lại một lần nữa cướp đoạt bóng từ trên tay số 10.
“A a a! Đại học D cố lên!”
“Đại học D! Cố lên!”
“Đại học D!”
“Cố lên!”
“A a a!”
……
Toàn sân hò hét, Cố Loan Loan cũng kích động kêu lên, mấy nữ sinh sắp khàn cả giọng.
“Mười, chín, tám, bảy……”
Còn bảy giây, mà Diệp Cửu Chiêu còn đang ở nửa sân bên này, dùng sức ném bóng cho một tuyển thủ bên đại học D đang ở vạch ba điểm.
“Sáu, năm, bốn……”
Người đón được bóng bị bao vây, mắt thấy không giữ nổi bóng, cắn răng tránh thoát bọn họ, nhảy lên, lại ném cho Diệp Cửu Chiêu.
“Ba, hai……”
Diệp Cửu Chiêu cũng luống cuống, bây giờ anh còn cách vạch ba điểm một khoảng nữa!
“A a a!”
Đây là Diệp Cửu Chiêu kêu, ngay lúc hô đến “Một”, anh dồn sức xuống chi dưới, dưới chân dùng sức bật cao,---ll,,ê,quy,,,,don,,,,,---- cả người kéo cong, bộc phát ra một nguồn năng lực, trong tiếng thét liền ném bóng đi.
Bóng nện vào bảng rổ, trượt xuống dưới, đánh vào khung rổ, xoay tròn một chút. Toàn trường im lặng, ngừng thở nhìn bóng.
“Keng! Keng! Keng!”
Mỗi một tiếng đều như nện vào lòng mọi người, Cố Loan Loan dùng tay che miệng, trợn to mắt nhìn quả bóng, tròng mắt xoay tròn theo nó. Trong lòng khẩn trương, quên luôn cổ vũ cho đại học D.