*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Học kỳ này, Diệp Cửu Chiêu rất bận, nhưng vào cuối tuần vẫn muốn tới phòng thí nghiệm gặp Cố Loan Loan, giảng cho cô một ít kiến thức. Đặc biệt là gần đây, Cố Loan Loan muốn đi dã ngoại, Diệp Cửu Chiêu đều đi theo sau cô mỗi ngày, lải nhải những việc cần chú ý.
Theo lý thì Cố Loan Loan là chưa được đi dã ngoại, Diệp Cửu Chiêu tự mình đề ra ý này với Lưu Nham Thạch, lại còn lo lắng, dặn dò việc nọ việc kia.
Lưu Nham Thạch - Lưu mập mạp qua một năm càng béo thêm, ngồi một chỗ ăn đồ ăn vặt của Diệp Cửu Chiêu mua cho Cố Loan Loan, vẻ mặt xem kịch vui nhìn Diệp Cửu Chiêu lảm nhảm.
Chương Bình An và Lý Tố ngồi ở hai bên của Lưu Nham Thạch, Lưu mập mạp ôm chặt đồ ăn vặt, liền nhận được hai ánh mắt khinh thường.
“Này, mặc kệ là nam hay nữ, dính đến chuyện yêu đương đều biến thành kẻ ngốc.”
Lưu Nham Thạch gật gật đầu, nuốt đồ trong miệng xuống, nói: “Đây là đứa mà tôi thấy ngốc nhất.” Lại cảm thán một câu: “Tiểu Loan Loan cũng thật hạnh phúc, đây toàn là đồ ăn vặt nhập khẩu đấy!”
Lý Tố giật giật khóe miệng, rõ ràng là thầy ăn nhiều nhất đi? Ôm đồ ăn vặt của sinh viên, ăn đến vui vẻ, đây mà là thầy giáo à?
“Tiểu Diệp, ngày mai chúng tôi sẽ đi, đưa nhiều đồ ăn đến đây một chút, để tiểu Loan Loan ăn trên đường đi!”
Diệp Cửu Chiêu quét mắt qua, đặt ở gói đồ ăn vặt trên tay Lưu Nham Thạch, thân hình mập mạp của đối phương liền run lên.
“Chúc hai người ‘Trăm năm hòa hợp, ân ái đến già’…”
“Ừm.”
Lý Tố, Chương Bình An: Anh Cửu, nguyên tắc vốn có đâu rồi?!
Diệp Cửu Chiêu lại quay đầu nhìn về phía Lý Tố, nói: “Đàn chị, lần đầu tiên Loan Loan đi dã ngoại, thay tôi chăm sóc cô ấy một chút.”
Lý Tố vội gật đầu, nhìn về phía Cố Loan Loan đang xấu hổ đầy mặt, vội đáp: “Đó là đương nhiên!”
Chớp chớp mắt, Diệp Cửu Chiêu cung kính
gọi cô là đàn chị, vì sao toàn thân cô lại nổi da gà lên vậy?
……
Cố Loan Loan ra đi dưới ánh mắt lo lắng của Diệp Cửu Chiêu, mới vừa khai giảng không lâu, rất nhiều sinh viên còn chưa nhập học. Lưu Nham Thạch gửi đơn xin nghỉ phép cho trường, liền đưa cô đi, mang theo cô, mục đích chủ yếu cũng là tăng thêm kiến thức cho Cố Loan Loan.
Về phần bỏ qua những khóa học đó, ở trong mắt Lưu Nham Thạch, cái gì mà tư duy, tâm lý, còn không bằng đi ra ngoài chạy một vòng, sẽ học được nhiều hơn.
Duy nhất có một môn khá quan trọng, thầy giáo dạy Địa chất học phổ thông là sinh viên cũ của Lưu Nham Thạch,===l,lequ,,don,,,,---đối với chuyện Cố Loan Loan đi dã ngoại, cũng để cho Loan Loan yên tâm đi, chỉ cần cuối kỳ đừng thi kém thì sẽ không trừ thành tích ngày thường của cô.
……
Đích đến của chuyến đi này vẫn là Thanh Hải, trước khi nghỉ hè, Lưu Nham Thạch đã dẫn theo một tốp sinh viên tốt nghiệp đến đây, thu thập được rất nhiều số liệu.
Số liệu mà bọn họ xử lý trong học kỳ một toàn là số thu thập của lần đó. Hiện tại, mục đích của bọn họ đã hơi khác trước, bọn họ muốn đến cao nguyên đất bazan.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Diệp Cửu Chiêu lo lắng. Nhưng Lưu Nham Thạch lại nói một câu vô cùng nghiêm túc, ông ấy nói: “Nếu như anh muốn làm kỹ sư địa chất thì đi dã ngoại là chuyện không thể tránh khỏi, không chịu chút khổ nhọc, thì thật có lỗi với thân phận kỹ sư địa chất.”
Cố Loan Loan vô cùng tán đồng, công việc này hấp dẫn cô nhất chính là có thể chạy khắp đại giang nam bắc, không phải sao?
Xe bus chạy thẳng một