*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Theo tiếng xé rách truyền đến, hai cô gái rõ ràng đều cứng đờ, gió xé vải, thổi vào, các cô liền dựa chặt vào nhau, quỳ rạp trên mặt đất.
Nhưng tốc độ lều di động rõ ràng nhanh hơn rồi!
Gió giật mạnh, không có một cây cọc trại khác níu giữ, Cố Loan Loan quỳ rạp trên mặt đất, còn cảm nhận được rõ hạt cát phía dưới đang từ từ di động dù cách một lớp vải lều.
Hai người lập tức tách ra, dang rộng chân tay để tăng diện tích tiếp xúc.
Không sợ hãi là giả, ai cũng không biết được liệu có hiện tượng cát chảy hoặc là trôi đến một nơi rất xa hay không.
Các nhóm có ý định vượt qua sa mạc Taklimakan, dùng cả sinh mệnh để chứng minh phương diện nguy hiểm này.
Vài phút sau, lều vải đột nhiên bị một sức mạnh kéo chặt, di động sang bên cạnh, sau đó sức lực lớn hơn, mãi cho đến khi thoát khỏi dòng cát chảy.
Lý Tố vén vài lều lên, ba người đàn ông đều ở bên ngoài, dưới ánh đèn pin, mặt Lưu Nham Thạch đen như mực, vô cùng dọa người.
“Cậu điên rồi!” Lưu Nham Thạch rống lên với Lý Dịch.
Cố Loan Loan sửng sốt một chút, lập tức phản ứng kịp, người kéo bọn họ đầu tiên chính là Lý Dịch, tay anh còn đang túm chặt lều trại.
“Các cô ấy ở trong lều sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng, tự cậu bước vào là muốn đi tìm chết sao?! Là sinh viên địa chất tài cao, cậu có kiến thức chung hay không hả?!”
Lưu Nham Thạch còn đang gầm thét, ông quá phẫn nộ rồi. Cố Loan Loan và Lý Tố ở trong lều, diện tích tiếp xúc lớn như vậy, theo cát chảy sẽ không trôi quá xa, sẽ dừng lại ở chỗ sườn núi hoặc đất bằng.
Ông đi nghiên cứu địa chất vài chục năm, trận bão cát và cát chảy này, tuyệt đối sẽ không gây nguy hiểm đến tính mạng cho người ở trong lều,--ll,,ê,qu,,,yy,,,,do,,,nn----cho nên ông vẫn nằm bò ở trong lều. Mà Lý Dịch đi vào kéo lại, rất dễ bị lún xuống, may mắn hôm nay cậu ta mạng lớn, bằng không lún đi xuống rồi…..
Lý Dịch cúi đầu không nói lời nào, xem dáng vẻ của anh thì cũng có biết những điều này, ở khoa địa chất, tài năng chỉ xếp sau Diệp Cửu Chiêu, hẳn là cũng biết những điều này.
Trận phong ba này bình lặng lại, lần đầu tiên Lưu Nham Thạch phẫn nộ như vậy, vẫn luôn im lặng. Cách trời sang
còn mấy tiếng đều không muốn ngủ, lều trai của hai người Cố Loan Loan cũng bị gió thổi hỏng. Lưu Nham Thạch dứt khoát quyết định, tìm kiếm, thu thập số liệu về trận bão cát hung bạo này.
Trời tờ mờ sang, đoàn người bắt đầu trở về.
“Loan Loan……” Tiếng gọi của Lý Tố từ bên cạnh truyền đến, tối hôm qua không ngủ đủ, lại bị lạnh, cộng thêm đi bộ bị tiêu hao thể lực, nên giọng nói rất khàn, như là đàn cello phát ra tiếng trầm nhất.
“Ừm?”
“Lý Dịch có bạn gái chưa?”
Cố Loan Loan mở to mắt, có chút kinh ngạc, vị đàn chị năm ba đi dã ngoại trường kỳ kia, vậy mà sắc mặt ửng đỏ, có dáng vẻ của thiếu nữ.
“Hình như không có, em chưa từng nghe qua, Đàn chị….chị….” Âm cuối hơi cao, có ý trêu chọc.
Lý Tố càng đỏ mặt hơn, nhẹ giọng nói: “Chị sống đến chừng này, lần đầu tiên thấy có người liều chết cứu người.”
Mặc kệ chàng trai đó xuất phát từ nguyên nhân gì, anh vẫn là một chàng trai có nhân có nghĩa. Bị lưu lại bóng ma về cha ruột, cô thật sự sợ những người đàn ông ích kỷ, cho tới nay cô chỉ có đúng một yêu cầu chọn người yêu là, trải qua thời khắc khó khăn, anh ấy vẫn không vứt bỏ mình……
Lý Dịch kia chỉ túm chặt lều trại không buông tay, kéo cô ra khỏi dòng cát chảy, cô rất muốn nắm tay cả đời.
Xe chạy thẳng một đường về đại học D, ngừng ở cổng trường, Cố Loan Loan mở cửa xe, liền thấy người đàn ông mà cô rất nhớ nhung lúc còn ở trong sa mạc.
Anh đứng ở chỗ đó, mặc chiếc áo gió mua từ lần cùng đi dạo phố trước, trên tay cầm một cái hộp. Lúc này mới bảy ngày, cô lại cảm thấy anh gầy đi.
Cố Loan Loan đen đi, cũng không thể nói là đen hẳn, chỉ là so với da thịt trắng nõn mấy ngày trước thì phần da cổ lộ ra đã có màu sạm hơn.
Trong lòng anh trăm biến vạn chuyển, từ oán đến nhớ rồi bây giờ là đau lòng, một