Xa xa, đám người Diệp Cửu Chiêu và Trình Trang đang đi tới, khiến cho những nữ sinh đang tập quân sự đều liên tục quay đầu lại. Bọn họ đang đi đến trại bên này, ở đó có cây đại thụ, có hai nữ sinh đang tập ở đây.
Khác với nam sinh cấp hai ngây ngô, cũng khác với những người đã ra xã hội trải đời, nữ sinh ở đại học là giai đoạn đẹp nhất, nam sinh cũng vậy. Mang theo tinh thần phấn chấn và đầy nghị lực của người trẻ tuổi, tư thế oai hùng, khiến nhiều nữ sinh đỏ mặt.
Trình Trang còn quăng vài ánh nhìn quyến rũ, đổi lấy cái nhìn căm tức của sĩ quan huấn luyện.
Những sĩ quan này vừa có người ở trường quân đội, vừa có sinh viên quốc phòng của trường. Mọi người đều rất quen thuộc với ánh nhìn căm tức đó.
“Cải trắng, buổi sáng là các cậu trực ban à?” Trình Trang vỗ một bạn học đang ngồi trong đó.
“Đúng vậy, sao các cậu lại đến thế?”
“Xem các cậu đấy.”
Nam sinh bị gọi là “Cải trắng” vừa định nói là đến xem nữ sinh ấy thì thấy Diệp Cửu Chiêu ngồi xuống, lời nói bỗng không thốt ra được.
“Bọn họ còn bao lâu nữa thì nghỉ ngơi?”
Cậu bạn xem giờ, đáp: “Hơn mười phút nữa.”
Diệp Cửu Chiêu gật gật đầu, nhìn về phía Cố Loan Loan. Cho dù mọi người đều mặc quân phục giống nhau, cô đứng trong đám người lại luôn rất khác biệt.---ll,,,,,e..quy,,,,don,,,,,---Đứng thẳng lưng, sống lưng thon gầy giống tấm ván gỗ, luôn nhìn ra được là cô rất chăm chỉ.
Tóc búi lên, giấu trong mũ, một vài sợi rơi ra, vương ở bên vành tai, mồ hôi nhỏ giọt từ vầng trán cao. Eo rất nhỏ, quần hơi rộng, phái dùng thắt lưng mới không bị tụt. Diệp Cửu Chiêu hoài nghi chỉ một bàn tay anh thôi cũng đủ nắm trọn eo thon của cô. Lại từ eo nhìn lên, bộ ngực cô phát triển khá tốt, anh vội dời ánh mắt, nhìn bãi cỏ xanh mướt, thở sâu một hơi, trên mặt hơi ửng hồng.
Lúc này, sĩ quan huấn luyện thổi còi báo, mọi người nghỉ ngơi mười phút.
Diệp Cửu Chiêu đặt cốc nước dâu bạc hà lên bàn, nghĩ xem làm thế nào để cho Loan Loan uống một chút, hôm nay nắng có chút gắt, anh lo cô không chịu nổi.
“Em gái Loan Loan! Bên này, bên này!” Bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nam, là Tôn Hạo Dương.
Cố Loan Loan đang theo một đám người đi vào dưới bóng cây, nghe thấy có người kêu, quay đầu lại, là đàn anh khóa trên sao?
Đi qua, chào: “Học trưởng.” Mỉm cười với bọn họ, một đôi má lúm đồng tiền, muốn mê chết người.
Diệp Cửu Chiêu duỗi tay sờ vào cái hộp, lại thấy trống không, người bên cạnh đã lên tiếng: “Em gái Loan Loan, tới đây uống một chút nước, đừng để bị cảm nắng.”
Giọng điệu của Tôn Hạo Dương rất nhiệt tình, Diệp Cửu Chiêu còn nghe thấy tiếng cám ơn của Cố Loan Loan. Vẻ mặt anh cứng đờ, liếc Tôn Hạo Dương một cái.
Đang chìm trong nụ cười ngọt ngào của nữ sinh, Tôn Hạo Dương chợt lạnh sống lưng, cảm giác có một cơn gió lạnh buốt thổi qua.
“Đàn em à, chịu nổi không?”
“Nóng.” Vừa uống vừa nói bằng âm mũi, thấy bạn học đang liếc bọn họ, cô liền xua tay, ngồi cùng đám bạn bè mình.
Diệp Cửu Chiêu (bị ăn bơ):......
******
“Loan Loan, đó là Diệp Cửu Chiêu ấy, cậu quen anh ấy à?” Đường Tĩnh nhướng mày, hỏi.
“Anh ấy rất nổi tiếng sao?”
“Vô nghĩa, lúc học cấp 2, mình đã nghe danh anh ấy rồi. Người Bắc Kinh, mẹ hình như là người thành phố W, lên đại học liền chọn nơi này.---...lle,,,qu,,,do,,,,,nnn---Siêu cấp ưu tú, lớn lên lại đẹp trai, quan trọng nhất là có thể kiếm tiền.”
Gia cảnh của Đường Tĩnh khá tốt, Diệp Cửu Chiêu tới thành phố W, ba mẹ cô đã nói qua. Tuy Diệp Cửu Chiêu không sống cùng gia đình nhưng nhà họ Diệp không để ý, nhà họ cũng có trách nhiệm chăm sóc.
Đường Tĩnh ôm cổ cô, tra hỏi: “Thành thật khai báo, có phải cậu quen biết anh Diệp Cửu trong truyền thuyết không?”
Cố Loan Loan chớp chớp mắt, nở nụ cười ngọt như mật, thấy đôi mắt Đường Tĩnh trừng lớn, liền nghiêm mặt nói: “Khép miệng lại đi, chính là quen vào ngày khai giảng đón tân sinh viên đó.”
“Diệp Cửu Chiêu đi đón người mới đến?!”
Cố Loan Loan gật đầu.
“A a a, vì sao mình lại đến muộn chứ!”
Diêu Lâm lườm Đường Tĩnh một cái, đáp: “Mình đến sớm cũng không gặp được đây.”
“Loan Loan! Không có thiên lý, sao vận khí của cậu lại tốt vậy hả?!”
Cố Loan Loan (không biết xấu hổ) đáp: “Có lẽ là do mình lớn lên khá xinh đẹp chăng?”
Đường Tĩnh, Diêu Lâm, Nạp Thấm:……Vẻ mặt khinh bỉ.
*****
Ngày hôm sau Diệp Cửu Chiêu tới, không mang theo Tôn Hạo Dương, lại mang theo một cốc nước dưa hấu.
“Cố Loan Loan.”
Loan Loan thấy Diệp Cửu Chiêu kêu mình, hơi giật mình, đúng lúc này anh đã đi tới. Ngơ ngác nhìn anh đưa cốc nước dưa hấu qua, cô nuốt nuốt nước bọt, lập tức lắc đầu.
Diệp Cửu Chiêu không nói lời nào, vẫn giơ ra, rất nhiều bạn học xung quanh đều nhìn qua, cô vội vàng nhận lấy.
“Cảm.......Cảm ơn.”
“Đừng uống hết trong một lần.”
“À, vâng, vâng.”
Lúc này Diệp Cửu Chiêu mới rời đi, cũng không đi xa, liền an vị tại lều trại của khoa Địa chất.
Cố Loan Loan thấy mọi người đều đang nhìn mình, nghiêm mặt ra vẻ bình tĩnh, cắm ống hút vào, nghiêm trang nói với Đường Tĩnh đang há hốc mồm: “Mình bảo anh ấy mang đến.”
Bạn học xung quanh liền quay đầu sang chỗ khác, lúc này Cố Loan Loan mới thở ra một hơi, nghiêm túc uống.---ll,,e,,qu,,,do,,,nnnn-- Đá bên trong vừa vặn tan dần, uống vừa thoải mái lại không lo bị tiêu chảy.
Cố Loan Loan nhìn về phía Diệp Cửu Chiêu, yên lặng gật đầu, thầm nhủ: Học trưởng tốt của Trung Quốc.
“Chính là cô ấy đó.”
“Dáng vẻ rất khá.”
“Diệp Cửu Chiêu.......Đồ uống........”
Lúc Cố Loan Loan đi lấy cơm, có một đám người bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ cô, không phải đánh giá ác ý, nhưng tò mò cũng đủ làm cho người ta ăn không tiêu.
“Post Bar có bài đăng nói Diệp Cửu Chiêu tặng cậu nước trái cây, còn có ảnh chụp này.” Nạp Thấm ngẩng đầu, nói.
• Post Bar (Baidu Tieba): là diễn đàn trực tuyến do công ty Baidu của Trung Quốc lập ra vào ngày 25 tháng 11 năm 2003. Do Baidu Tieba có thao tác đơn giản, số người tham gia đông, có sức ảnh hưởng lớn ở Trung Quốc đại lục nên đã thu hút được đông đảo cư dân mạng Trung Quốc tham gia.
• Năm 2012, Baidu mở thêm phiên bản tiếng Việt dành cho thị trường Việt Nam, lúc đầu gọi là Baidu Trà đá quán, sau đó lần lượt đổi tên là Baidu Tieba và Postbar. (Nguồn Wiki.edu.vn)
“Hả?” Cố Loan Loan mờ mịt.
“Có rất nhiều bài đăng tiếp theo, mình cho cậu xem.”
Nói xong cho cô xem, Cố Loan Loan nhận lấy, mười giây sau.
“Cái đó......Giống như là xóa bài đăng rồi hả?” Cô đúng là chẳng nhìn thấy gì cả.
Nằm ở trên giường Cố Loan Loan nghĩ nghĩ, liền tìm
số mới thêm vào kia.
【 Học trưởng, cái đó, hôm nay cảm ơn ạ. 】
Mới vừa xóa bài đăng không lâu, Diệp Cửu Chiêu còn đang ngồi gõ gõ đánh đánh trên máy tính, di động vang lên, liền ấn mở ra mà không thèm để ý.
“Cốp!”
“Anh Cửu, làm sao vậy? Di động rơi hỏng chưa?”
“Không sao, vỡ màn hình thôi.”
Diệp Cửu Chiêu nhanh chóng nhặt lên, Tôn Hạo Dương ghé ở mép giường cau mày. Gần đây anh Cửu khá là bất thường, màn hình di động vỡ rồi, mà sao còn vui vẻ quá vậy?
Diệp Cửu Chiêu đúng là rất vui vẻ, Loan Loan gửi tin nhắn cho anh đấy!
Nhặt di động lên thấy vẫn nhắn tin được, liền phản hồi ngay.
【 Ừ, em thích là được rồi. 】
Loan Loan lăn lộn ở trên giường một lát, nghĩ nghĩ liền đáp lại.
【 Cái đó.......Về sau đừng tặng nữa.....】
Diệp Cửu Chiêu nhíu mày, không có đạo lý, lúc trời nóng, Loan Loan thích nhất là nước dưa hấu mà.
【 Em không thích? 】
【 Không phải... Là ảnh hưởng không tốt lắm. 】
Nhắn xong những lời này, Cố Loan Loan chui đầu xuống dưới gối, nhưng tinh thần vẫn quằn quại.
A, a, a, có quá bất lịch sự hay không!
Lúc cô còn đang rối rắm, đối phương lại gửi tin đến.
【Ảnh hưởng cái gì? 】
Loan Loan càng rối rắm, trả lời thế nào đây, thế nào đây?! Chẳng lẽ lại nói là sợ fan của anh lén xử lý em à?
Diệp Cửu Chiêu biết sự ảnh hưởng mà cô đang nói là cái gì, sống lại một đời, ngay cả những điều nhỏ nhặt đó đều phải hiểu. ---ll...e.e..qu,,,,do,,,nnnn----Là anh quá nhớ cô, muốn gặp cô, muốn mang nước trái cây cho cô, muốn lau mồ hôi, muốn kéo cô vào dưới tán cây....
Thấy cô không nhắn tới, Diệp Cửu Chiêu lại nhắn thêm một câu.
【 Ngày mai anh không đưa đồ nữa, muốn cái gì thì bảo anh, anh mang qua cho em. 】
Rốt cuộc vẫn luyến tiếc khiến cô khó xử.
【 Vâng, vâng, được. Cảm ơn Học trưởng QAQ】
Thấy chuỗi biểu tượng ở đăng sau, Diệp Cửu Chiêu bật cười. Vào thời điểm này, Loan Loan sống rất tốt, nụ cười là thật lòng, là nụ cười mà ở kiếp trước anh đã mong nhớ nhiều năm, không phải nụ cười khiến anh đau nhức con tim.
Đời này, anh sẽ không cho Đỗ Quân Khôn có cơ hội đến thương tổn cô nữa!
Bên này, vừa tắt máy, Cố Loan Loan liền lật vài cái ở trên giường.
A a a!
“Loan Loan? Cậu bị sao thế?”
Cố Loan Loan đột nhiên ngồi dậy, nhìn về phía Đường Tĩnh ở đối diện vừa hỏi cô.
“Mình hoài nghi Diệp Cửu Chiêu có ý với mình.” Cô nghiêm trang nói.
Đường Tĩnh lườm cô một cái, nói: “Đi ngủ sớm một chút đi, đừng có nằm mộng nữa. Chỉ đưa một cốc nước trái cây thôi, mơ đẹp gì vậy?”
Cố Loan Loan: “……”
Đối diện lại nói: “Kiểu người như Diệp Cửu Chiêu sẽ ‘vừa gặp đã yêu’ cậu sao? Mình còn nghi ngờ anh ta không thích con gái ấy!”
Cố Loan Loan: “……”
******
Mấy ngày sau, Diệp Cửu Chiêu thật sự là im hơi lặng tiếng, Cố Loan Loan thở phào một hơi, cuối cùng chuyện này cũng trôi qua.
Ngày quân huấn kết thúc liền đến hội diễn.
Thời tiết sáng sủa, vạn dặm không mây, phía trên sân thể dục, trong, ngoài đến vài tầng người, ríu rít vây xem, còn kích động hơn cả tân sinh viên đang diễu hành ở phía dưới.
Cố Loan Loan là người đứng đầu hàng ngũ, quân trang mặc ở trên người cô, vô cùng đẹp mắt.
“Đàn em Loan Loan thật xinh đẹp.” Tôn Hạo Dương nhìn phía dưới cảm thán, Diệp Cửu Chiêu liền nhíu mày.
Trình Trang còn gật gật đầu, đáp: “Thiết kế trang sức một, Nghệ thuật Truyền thông hai, còn có Cố Loan Loan, là Tứ Đại Kim Hoa của lần này.”
Diệp Cửu Chiêu càng nhíu chặt mày, kiếp trước, anh không biết có “Tứ Đại Kim Hoa” gì gì đó hay không, nhưng Cố Loan Loan vẫn luôn rất chói mắt.
Kiếp đó anh hẳn là có biết, nhưng sau khi tốt nghiệp, Lý Dịch đã nói cho anh biết, Cố Loan Loan và Đỗ Quân Khôn đã ở bên nhau.
Khi đó anh tức giận, từ chối tất cả những tin tức có liên quan đến cô, thế cho nên, gặp mặt lần nữa là trong hôn lễ của cô rồi.
Hiện tại nhớ lại, cơn giận khi đó, chỉ đơn giản là cầu mà không được làm nảy sinh oán hận mà thôi.
“Chính là bạn kia, người thứ nhất, thấy không?”
Phía sau còn có người đang chỉ về phía Cố Loan Loan, Diệp Cửu Chiêu nhíu mày đến kẹp chết được muỗi rồi. Loan Loan của anh quá được hoan nghênh......
Cố Loan Loan (Kim hoa được hoan nghênh) đang nghiêm túc tiến đến phía trước mặt sĩ quan huấn luyện, sắp đến gần chỗ bọn họ.
Xếp thành hàng, mọi người bước đều đi lên phía trước, Cố Loan Loan cất giọng trong trẻo hô hiệu lệnh, Diệp Cửu Chiêu nghe mà có chút si mê.
Đội hình của bọn họ khá tốt, khi đi ngang qua lễ đài, lãnh đạo gật gật đầu, sĩ quan huấn luyện lập tức nở nụ cười vừa lòng.
Đột nhiên, cô bạn đi bên cạnh Cố Loan Loan cũng là người đứng đầu hàng, dùng sức nhấc chân, vướng phái chân mình, ngã về phái cô. Mà đầu Cố Loan Loan đang hướng về phía lễ đài, nên không thấy được phía bên trái.
Diệp Cửu Chiêu căng thẳng trong lòng, phản xạ có điều kiện di động bàn chân.