Bất tri bất giác đã qua hai ngày, trong công ty phụ nữ trang điểm kiều diễm xinh đẹp ngày càng nhiều.
Đỗ Cận đi đến đâu cũng ngửi được mùi nước hoa nồng nặc.
Cô chép chép miệng, không biết các cô biết được người đàn ông mình một mực chờ mong kia không giống như trong suy nghĩ thì sẽ có biểu hiện gì.
Không khí lễ mừng năm mới càng ngày càng náo nhiệt, Đỗ Cận ngồi trong văn phòng cũng có thể nghe thấy các đồng nghiệp thương lượng tết âm lịch đi đâu chúc tết.
Thoáng chốc thời gian trôi qua rất nhanh sẽ đến Nguyên Đán, qua tiệc tối tết Nguyên Đán thì có thể chính thức nghỉ lễ.
Đỗ Cận lật lật cuốn lịch, năm nay có thể ngây ngốc trong nhà gần nửa tháng.
Ngẫm lại đã cảm thấy hạnh phúc…
Buổi tiệc hằng năm được tổ chức tại khách sạn Hoa Ngữ trong thành phố K.
Công ty bao cả là tầng một hai, tầng ba bốn là các phòng, nghe nói rất nhiều nhà thiết kế tinh anh thường xuyên qua lại tại đây, cho nên khách sạn này được xưng là khách sạn danh tiếng nhất của thành phố K.
Tiệc tối bắt đầu từ sáu rưỡi chiều, nhân viên của công ty đều tới trước sáu giờ.
Khi Nghiêm Âm truyền đạt mệnh lệnh cho cấp dưới nhìn thoáng qua Đỗ Cận, Đỗ Cận giả bộ như không nhìn thấy tiếp tục công việc trên tay.
Trương Mẫn đối với tiệc tối lần này cũng rất mong chờ, hai ngày trước đó đã lôi kéo Đỗ Cận muốn Đỗ Cận cùng mình chọn lễ phục.
Đỗ Cận cười hỏi cô sao không tự mình thiết kế một bộ, còn có thể độc quyền!
Trương Mẫn tức giận nói với Đỗ Cận, cô biết đầu bếp về nhà chuyện ghét nhất là gì không?
Đỗ Cận mơ hồ, lắc đầu.
Trương Mẫn chỉ vào đầu Đỗ Cận: “Làm đồ ăn! Đồ ngốc!”
Lúc này Trương Mẫn đã biết rõ mọi chuyện nhưng chỉ đơn giản nói với Đỗ Cận: “Haiz… Cũng không biết có thể gặp được bạch mã hoàng tử của tôi hay không nữa…”
Đỗ Cận bị biểu cảm của Trương Mẫn chọc cười: “Cái đó còn phải xem cô có phải là công chúa Bạch Tuyết hay không!”
Trương Mẫn nắm nắm đấm: “Cô nhìn không ra sao? Tôi là cô bé lọ lem!”
Đỗ Cận lắc đầu: “À… Tôi thực sự nhìn không ra.”
Trương Mẫn lớn tiếng nhéo Đỗ Cận, sau đó lại dùng long trảo thủ, Đỗ Cận sợ tới mức liên tục cầu xin tha thứ.
Tả Tiểu Lôi nhìn hai người đùa giỡn, dùng sức bẻ gẫy cây bút trong tay.
Trong ánh mắt lộ ra hận ý: Đỗ Cận… Tôi xem cô vui mừng được bao lâu!
Giữa trưa lúc ăn cơm Mục Khiêm Thư gọi điện thoại tới, hỏi Đỗ Cận có muốn buổi tối cùng đi.
Đỗ Cận đang ăn canh, thiếu chút nữa chính mình bị sặc: “Khụ khụ khụ…”
“Làm sao vậy?” Trương Mẫn ngồi bên cạnh hỏi.
Chị Viên cũng tò mò nhìn Đỗ Cận bị sặc sắc mặt đỏ bừng.
Bọn họ thường ngồi chung một chỗ để ăn trưa.
Chị Viên ngồi ở bên phải Đỗ Cận, Đỗ Cận cũng không dám lớn tiếng.
Đôi mắt còn chột dạ nhìn những người ở bộ khác.
Nhìn thấy thần sắc những người đó vẫn như bình thường ăn cơm trưa, trên mặt cô mới bớt đỏ.
Đỗ Cận lấy tay phe phẩy đôi má.
Sau đó mới cầm điện thoại nói với người bên kia: “Không cần, em tự mình đi.”
Mục Khiêm Thư không nói gì, Đỗ Cận chỉ nghe được tiếng ngón tay anh lật qua lật lại văn kiện.
Đỗ Cận muốn gọi tên Mục Khiêm Thư, thử xem anh có nghe được tiếng cô hay không, nhưng mà Trương Mẫn cùng chị Viên còn đang ngồi bên cạnh, cô lại ngượng ngùng kêu ra miệng.
“Ừm… Anh nghe thấy không?” Đỗ Cận nói năng không rõ.
Nhưng thanh âm Mục Khiêm Thư lại không có truyền đến.
Đỗ Cận sốt ruột thiếu chút nữa kêu lên tên Mục Khiêm Thư, Trương Mẫn ở bên cạnh vẫn còn tò mò nhìn cô.
“Anh yêu… Anh có nghe thấy không?” Đỗ Cận thay đổi cách xưng hô, so với kêu ba chữ Mục Khiêm Thư dù sao vẫn tốt hơn.
“Khụ khụ khụ…” Lúc này lại đổi thành người bên kia điện thoại bắt đầu ho khan.
Đỗ Cận liếc mắt, anh cố ý!
Trương Mẫn nhìn Đỗ Cận cúp điện thoại, tiến lại gần hỏi: “Bạn trai?”
Đỗ Cận cầm di động, cúi đầu bắt đầu ăn cơm trưa.
Trong miệng ừ một tiếng.
“Nói nói, ai vậy?” Trong mắt Trương Mẫn thoáng qua ý hiểu rõ, nhưng mà Đại Boss truyền lệnh cô cũng không dám quên, phải ngăn chặn tất cả những người khác phái đến gần Đỗ Cận, có bất kỳ gió thổi cỏ lay (biến động nhỏ) đều phải báo cáo.
Cô không phải nhiều chuyện! Cô là đang tận trung với cương vị công tác!
Đỗ Cận trong miệng mơ hồ không rõ nói: “Chỉ là một người đi làm bình thường.”
Trương Mẫn nghe xong tay khẽ run rẩy, cô tự nhiên cảm thấy sẽ không phải là Mục Khiêm Thư rồi.
Dù thế nào Mục Khiêm Thư cùng hai chữ bình thường cũng không liên quan với nhau một chút nào.
Chỉ là thông minh như cô, không cần nghĩ cũng biết Đỗ Cận nói thật hay không.
Trương Mẫn cẩn thận từng li từng tí gửi một tin nhắn cho Mục Khiêm Thư: “Boss, bà chủ muốn chạy lấy người!”
Mục Khiêm Thư vừa mới hết ho khan xong, đọc được tin nhắn này lại một trận ho khan.
Ở bên ngoài thư ký nhìn nhìn thời tiết, mùa đông rồi, rất dễ sinh bệnh…
Trương Mẫn không nhận được thông báo bước tiếp theo của Mục Khiêm Thư, chỉ án binh bất động, vừa ăn cơm vừa nghe ngóng chuyện bạn trai Đỗ Cận.
Đỗ Cận cũng vừa ăn cơm vừa vội vàng ứng phó.
Hai người chỉ ăn một bữa cơm mà mồ hôi đầm đìa.
Ăn cơm trưa xong, Mục Khiêm Kỳ gửi tấm ảnh cô thử lễ phục cho Đỗ Cận.
Đỗ Cận nhìn xong thẳng thắn khen thật xinh đẹp, đảm bảo bữa tiệc tối nay Mục Khiêm Kỳ sẽ là người đẹp nhất.
Ngược lại Mục Khiêm Kỳ đối với từ xinh đẹp lại không có cảm giác gì, chỉ gửi đến một tin nhắn: Chị dâu, anh của em sẽ không nói mấy lời yêu thương, chị tha thứ cho anh ấy nhé.
Đỗ Cận đọc những lời này, trong nội tâm nổi lên tầng rung động không lý do.
Mục Khiêm Thư là cả cuộc sống của cô, cả đời này cô sẽ không thể tìm được một người đàn ông nào yêu cô như vậy…
Anh tốt với cô cũng không phải để ở ngoài miệng mà là bằng hành động.
Thời gian bọn họ ở chung một chỗ tuy không dài nhưng Đỗ Cận lại cảm thấy rất hạnh phúc, hạnh phúc này khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung.
Đỗ Cận khép hờ đôi mắt, nếu Mục Khiêm Thư là