Sau hôm Đỗ Cận nhận được thông báo cô liền chạy đến công ty báo danh, con đường này chính cô đã đi qua hơn ngàn lần, mặc dù chưa từng bước chân vào bên trong công ty, thế nhưng khi đó bởi vì Lâm Tử Dương, cô cũng đã tới rất nhiều lần.
Đỗ Cận đang cùng một đám người đã qua được vòng phỏng vấn đứng ở trong đại sảnh chờ người đến bố trí nhân sự thì trông thấy Lâm Tử Dương.
Hôm nay hắn mặc áo sơ mi màu lam cùng cà vạt đen.
Đỗ Cận đoán hiện tại hắn khẳng định rất không thoải mái, bởi vì hắn ghét nhất đeo cà vạt.
Đỗ Cận nghĩ, ngay cả một nhân tài có năng lực vượt trội hơn kẻ khác như thế thì đeo cà vạt cũng không thêm chút hương vị gì, trước kia vẫn cảm thấy Lâm Tử Dương không giống người bình thường, hiện tại đứng ở góc độ khách quan mà nhìn thì anh ta vẫn đẹp trai như vậy.
Lâm Tử Dương mỉm cười với Đỗ Cận, đi đến cạnh cô: “Đỗ Cận?”
Đỗ Cận cau mày, tuy bất động thanh sắc*, nhưng biểu tình trên mặt rất không bình tĩnh: “Có việc gì vậy Lâm tiên sinh?”
*mặt không cảm xúc
Lâm Tử Dương nghe được câu hỏi của Đỗ Cận, theo phản xạ cau mày.
Vì cái gì trong lòng lại không thoải mái như vậy.
Khi Đỗ Cận cùng mọi người đứng chờ người lãnh đạo đến thì nhìn thấy người đàn ông trung niên trước đó ngồi ở vị trí trung tâm trong lần phỏng vấn đầu tiên.
Ông ta chỉ vào Đỗ Cận nhỏ giọng nói với thư ký đứng bên cạnh, sau đó người thư ký gật gật đầu, đi về phía Đỗ Cận: “Đỗ tiểu thư, xin mời đi bên này.”
Đỗ Cận không hiểu ra sao, mọi người xung quanh cũng đều kinh ngạc nhìn Đỗ Cận, người giữ chức phỏng vấn mang theo thư ký bên cạnh kia, thân phận khẳng định không thấp, chẳng lẽ ông ta là nhìn trúng năng lực của cô, quyết định chính mình đích thân bồi dưỡng?
Một bên Đỗ Cận bước đi thật cẩn thận, một bên trong lòng không ngừng phỏng đoán lung tung.
Bên cạnh xuất hiện một lối đi nhỏ, còn chưa có trở thành đồng nghiệp mà trên mặt mọi người đều đã mang vẻ mặt hâm mộ, mặc kệ trong hoàn cảnh nào, quan hệ giữa người với người trong xã hội so với bằng cấp quan trọng hơn.
Đỗ Cận đi theo người đàn ông kia đến phòng thư ký ở bên trong, mãi cho đến khi ông ta ngồi xuống mới mở miệng nói: “Mời ngồi.”
Đỗ Cận có chút thụ sủng nhược kinh*, nhưng không có biểu hiện ra ngoài, chỉ là đuôi lông mày thoáng có chút hưng phấn.
*được đối xử tốt mà lo sợ
“Đỗ tiểu thư, tôi họ Mục.
Là tổng thư ký, hôm nay gọi cô đến là để sắp xếp cho cô một việc khác.”
Đỗ Cận ngồi vô cùng nghiêm chỉnh, giống như học sinh tiểu học bị giáo huấn, Mục Học Lâm nhìn Đỗ Cận ép buộc chính mình thành bộ dáng như vậy có chút ý cười: “Đỗ tiểu thư có thể thoải mái, chuyện này vẫn phải tranh thủ sự đồng ý của cô đấy.”
Đỗ Cận gật gật đầu, nét mặt thả lỏng, lúc này Mục Học Lâm mới chậm rãi nói.
Thì ra Mục Học Lâm muốn mời Đỗ Cận làm chuyên gia thiết kế cho Mục đại tiểu thư, Mục Học Lâm là chú của ông chủ Hoa Tư, như vậy theo như ông ta nói thì Mục đại tiểu thư cũng chính là em gái của ông chủ!
Đỗ Cận có chút kinh ngạc, những kẻ có tiền không phải đều có nhà thiết kế chuyên nghiệp riêng ư, sao lại muốn yêu cầu một người mới như cô?
Chỉ có điều Mục Học Lâm ngược lại không có nói nguyên nhân gì nhiều, chỉ nhàn nhạt hỏi ý kiến của Đỗ Cận, trong lúc đó nhất thời Đỗ Cận đắn đo không biết trả lời thế nào.
Mục Học Lâm nhìn ra được Đỗ Cận do dự, chỉ gọi thư ký tới: “Đỗ tiểu thư, chuyện này cô suy nghĩ kỹ rồi có thể liên hệ với tôi sau cũng được.
Tôi sẽ bảo Tiểu Trương đưa cô tới vị trí công tác của cô.”
Đỗ Cận đứng lên, cúi người: “Vâng, Mục tiên sinh.”
Đỗ Cận cũng không cùng một bộ phận với Lâm Tử Dương, Đỗ Cận đến vị trí làm việc mới biết được hóa ra nhà thiết kế cũng chia thành rất nhiều loại.
Đỗ Cận ngồi vào vị trí của mình, vài đồng đồng nghiệp bên cạnh đều dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn cô.
Cô bị nhìn như vậy có chút không thoải mái, liền đứng dậy đi vào toilet.
“Này, cô biết không.
Nhà thiết kế Đỗ Cận kia nghe nói là đi cửa sau.” Ngay lúc Đỗ Cận vừa mới đến cửa phòng vệ sinh chợt nghe bên trong truyền ra thanh âm lanh lảnh của phụ nữ.
“Hả, thật không? Cảnh tượng ra sao?” Một người phụ nữ khác rất ngạc nhiên hỏi lại.
“Không rõ lắm, chỉ nghe nói có người thấy cô tiến vào văn phòng của lão Mục.” Giọng nói lanh lảnh kia cất tiếng.
Đỗ Cận đứng ở cửa không biết có nên đi vào hay không, những người này càng nói càng quá đáng.
Cô rõ ràng cùng lão Mục kia một chút quan hệ cũng không có……
Nhưng mà xã hội chính là như vậy, chỉ cần có một điểm bất thường là có thể nói thành chuyện lớn.
Đỗ Cận đã hiểu rõ được đạo lý này.
Ngày đầu tiên đi làm vô cùng mệt mỏi, Đỗ Cận vốn cho rằng sau khi bản thân trở thành nhà thiết kế của Hoa Tư thì có thể an tâm vùi đầu vào việc thiết kế.
Nhưng mà sự thật cùng suy nghĩ của cô chênh lệch rất lớn.
Đỗ Cận đột nhiên có chút hoài niệm hai năm đó chính mình từng đến làm việc ở một công ty nhỏ, không có nhiều lục đục với nhau như vậy, cuộc sống của mọi người cũng rất thoải mái tự do.
Bây giờ đã được như ước nguyện rồi, tiến vào Hoa Tư.
Căn bản là càng ngày càng không giống với những gì cô nghĩ.
Thời điểm trở lại nhà trọ Lục Mạn còn chưa trở về, cô nhìn nhìn di động, đã bảy giờ tối.
Đỗ Cận đang muốn gọi điện thoại hỏi Lục Mạn có trở về ăn cơm chiều hay không, chợt nghe tiếng chuông vang lên.
Cô lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, là Lục Mạn gọi tới.
“Tiểu Cận, cứu mạng!” Thanh âm bên kia điện thoại của Lục Mạn vô cùng cấp bách, làm cho Đỗ Cận bỗng chốc kinh hoảng.
“Làm sao vậy?” Đỗ Cận vội vàng đứng lên.
“Tiểu Cận, bây giờ cậu có rảnh không?” Lục Mạn như là đang chạy bộ, có chút thở không ra hơi.
“Có, rốt cuộc là cậu làm sao vậy?” Nghe thanh âm của Lục Mạn vẫn có khí lực như cũ, lòng Đỗ Cận mới thả lỏng một chút.
“Tiểu Cận, cậu có thể giúp mình một việc không?”
“Làm cái gì?” Đỗ Cận đột nhiên có loại dự cảm không tốt.
“Xem mặt.”
“…”
Lúc Đỗ Cận đến tầng dưới của quán cà phê thì vừa đúng bảy giờ rưỡi, so với thời gian hẹn gặp của Lục Mạn đã muộn hai mươi phút.
Đỗ Cận thay một bộ quần áo đơn giản cho phù hợp rồi rời khỏi nhà.
Vừa đi vừa nghĩ, cô thật sự không nên vừa nghe đến lời cầu xin tha thứ của Lục Mạn liền phạm phải hồ đồ như vậy.
Nhưng mà hiện tại nói những thứ này cũng vô ích, cô đã đến trước cửa quán cà phê.
Bây giờ chuyện cô cần làm chính là nhanh chóng chấm dứt trò khôi hài này, nếu không sẽ để cho người đàn ông kia nhận ra cô không phải là Lục Mạn!
Đỗ Cận đứng ở ngoài quán cà phê nhìn về vị trí thứ ba ở phía bên trong, có một người đàn ông mặc quần áo thoải mái ngồi ở bên kia.
Đỗ Cận bình tĩnh một hồi mới chậm rãi mở cửa, chậm chạp đi đến trước mặt người đàn ông đó.
Thứ đầu tiên Đỗ Cận nhìn thấy là bóng lưng anh ta.
Một mái tóc đen dày, mặc bộ quần áo thể thao, thoạt nhìn rất cao lại hơi gầy, ngón tay thon dài cầm