Mục Khiêm Thư ở thành phố M chờ đợi đến ngày thứ ba, cuối cùng vợ và mẹ của Diệp Ninh cũng tìm tới khách sạn anh ở.
Mẹ Diệp Ninh gõ cửa phòng, hết nhìn đông lại nhìn tây một phen mới đi vào.
Tiểu Ngân đi theo phía sau, biểu tình vô cùng bất an, ánh mắt càng vô thần.
“Xin chào.
Tìm tôi có việc gì?” Mục Khiêm Thư biết rõ bọn họ đến vì chuyện gì, lại làm bộ như cái gì cũng không biết.
Những lời này lại làm cho sắc mặt của Tiểu Ngân và mẹ chồng của cô ta – Lưu Cầm trở nên tái nhợt.
Lưu Cầm vào phòng, ngồi xuống sofa, trong lòng thầm cảm thán vì chưa từng đặt chân vào một khách sạn xa hoa như vậy, bất giác thu mình lại, bàn tay không biết nên đặt chỗ nào.
Tiểu Ngân kéo tay Lưu Cầm, miệng ngập ngừng nửa ngày mới hỏi: “Anh làm sao biết được?”
Mục Khiêm Thư khoanh hai tay trước ngực, mặc áo hở cổ màu đen, biểu tình lạnh lùng: “Làm sao tôi biết được chuyện này các người không cần biết.
Nói đi, tiền là ai đưa?”
Sau buổi tối trò chuyện với cục trưởng, Mục Khiêm Thư trở lại khách sạn nhận được email của thư ký.
Diệp Ninh ham bài bạc, từng thiếu nợ ở bên ngoài một khoản lớn, vậy mà mấy ngày trước khi gặp chuyện không may, khoản nợ kia lại bỗng nhiên được trả hết, Mục Khiêm Thư ở trên thương trường lăn lộn vài năm, điều kiện trong đó không cần nghĩ cũng biết.
Anh chỉ cần điều tra một chút ngày bọn họ trả hết nợ là được.
Chuyện còn lại, vợ và mẹ của Diệp Ninh sẽ nói cho anh biết.
Suy nghĩ của Mục Khiêm Thư quả thật chính xác, anh chỉ cần khẽ nhắc tới, vợ Diệp Ninh đã bị đánh bại.
Việc anh cần phải làm là thăm dò, sau đó chỉ việc thu lưới.
Tiểu Ngân càng thêm bất an, cô không ngừng nắm chặt tay, sau đó nhìn về phía Lưu Cầm.
Lưu Cầm cũng đang hoang mang lo sợ, ngày hôm qua bà đuổi Mục Khiêm Thư đi, kỳ thật trong lòng cũng không ngờ sẽ nghe được Mục Khiêm Thư đe dọa nếu bọn họ không hợp tác sẽ báo cảnh sát khiến bọn họ càng luống cuống.
“Số tiền đó, là con trai tôi cầm về, chúng tôi không biết là ai đưa cả.” Lưu Cầm cân nhắc dùng từ, đem toàn bộ trách nhiệm đẩy lên người con trai đã chết của mình.
“Vậy sao?” Mục Khiêm Thư gật gật đầu, bưng hai tách cà phê đặt ở trước mặt Lưu Cầm và Tiểu Ngân, giống như vô tình hỏi: “Hai người thật sự không biết chuyện này?”
Tiểu Ngân vội vàng gật đầu: “Thật sự không biết, đều là do Diệp Ninh cầm về.”
Mục Khiêm Thư chậm rãi ngồi xuống, dùng thìa quấy cà phê, bưng tách lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Đột nhiên anh nhìn về phía Tiểu Ngân, ánh mắt trở nên sắc bén, thanh âm cũng thoáng đề cao: “Vậy cô hãy giải thích đi, ngày hôm qua em trai cô mua một căn hộ ở trung tâm thành phố, số tiền đó ở đâu ra?”
Lưu Cầm vừa nghe được những lời này, sắc mặt đại biến, liền xoay người tát cho Tiểu Ngân một cái: “Sao cô không nói có nhiều tiền như vậy? Được lắm, cô cư nhiên dám đem tiền về nhà mẹ đẻ!”
Tiểu Ngân bụm miệng nước mắt chảy ròng: “Mẹ, con không có, con thật sự không có!”
Lưu Cầm hất tay Tiểu Ngân ra: “Không có? Hừ hừ, tôi thấy cô có vẻ cho rằng Diệp Ninh đã chết liền nghĩ đến chuyện về nhà sống cuộc sống sung sướng! Tôi cho cô biết, không có cửa đâu! Có phải chính cô đã bỏ túi riêng, có đúng hay không!?”
Tiểu Ngân nửa quỳ trên mặt đất, một tay chỉ vào Mục Khiêm Thư: “Vì sao anh lại vu khống tôi?” Lưu Cầm còn đang hùng hùng hổ hổ, Tiểu Ngân thì khóc sướt mướt không ngừng.
Mục Khiêm Thư đặt tách cà phê xuống, tách cà phê chạm xuống bàn trà phát ra tiếng vang thanh thúy, Lưu Cầm và Tiểu Ngân sửng sốt, Mục Khiêm Thư vuốt lại tóc trên trán che khuất khuôn mặt, thanh âm vẫn bình tĩnh không gợn sóng, vẻ mặt càng trở thêm lạnh lùng: “Các người nói đi, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?”
Lưu Cầm nghe lời nói của Mục Khiêm Thư, khuôn mặt lập tức cứng đờ, bà ngoan cố nói: “Con dâu tôi đã nói rồi, là con trai của tôi cầm về!”
Mục Khiêm Thư đột nhiên mỉm cười, hơi nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười lạnh: “Thật không? Vậy các người nói xem, khoản tiền kia là ở đâu chui ra?”
Lưu Cầm muốn chối bỏ, nhưng ánh mắt Mục Khiêm Thư quá mức sắc bén, bà chỉ kiên trì thêm được vài phút liền bại trận.
“Người cho chúng tôi tiền là Lý tổng, Lý Vệ Anh.”
Mục Khiêm Kỳ cùng Lý Á trở lại khách sạn, gõ cửa phòng Mục Khiêm Thư, Mục Khiêm Thư mở cửa, Mục Khiêm Kỳ vừa vào liền hỏi: “Anh hai, tình hình rắc rối lắm sao?”
Tâm tình Mục Khiêm Thư không tệ, nhéo nhéo hai má Mục Khiêm Kỳ: “Không có.
Chúng ta ngày mai là có thể trở về.”
Mục Khiêm Kỳ vui mừng ôm thắt lưng Mục Khiêm Thư: “Thật không?”
Lý Á ở bên cạnh cười hỏi: “Chuyện đã giải quyết xong rồi à?”
Mục Khiêm Thư ừ một tiếng, kéo Mục Khiêm Kỳ ở trong ngực ra: “Muốn ôm thì đi mà ôm chồng của em ấy.”
Mục Khiêm Kỳ cười hì hì, tiến đến bên tai Mục Khiêm Thư nói nhỏ: “Anh, nói cho anh biết một tin tốt.”
Mục Khiêm Thư nhíu mày: “Cái gì?”
“Em mang thai rồi!” Giọng nói Mục Khiêm Kỳ hơi phóng đại, nụ cười cực kì hạnh phúc.
“Thật không!?” Mục Khiêm Thư quay đầu hỏi Lý Á, Lý Á gật gật đầu, ý cười trong mắt làm sao cũng không thể che dấu: “Đã được hai tháng.”
Mục Khiêm Kỳ tiến đến bên cạnh Mục Khiêm Thư: “Cho nên, anh hai, anh nhất định phải nhanh cưới chị dâu về đi!”
Mục Khiêm Thư lập tức dẫn Mục Khiêm Kỳ ngồi xuống sofa: “Được được được.
Anh biết rồi.”
Buổi trưa, ba người đi đến nhà hàng chúc mừng một phen, Mục Khiêm Thư nhắn tin cho Đỗ Cận, Đỗ Cận chỉ nhắn lại một câu, đã sớm biết, cô cũng đã chuẩn bị xong quà mừng rồi.
Mục Khiêm Thư trách cứ Mục Khiêm Kỳ: “Làm sao không nói chuyện này sớm cho anh biết, em cũng không cần đi cùng anh đến thành phố M.”
Mục Khiêm Kỳ rúc trong ngực Lý Á: “Buổi sáng hôm nay em cũng mới biết thôi.”
Mục Khiêm Thư liếc mắt nhìn Mục Khiêm Kỳ: “Chị dâu em đã mua xong quà cho em rồi.”
Mục Khiêm Kỳ a một tiếng: “Chị dâu tốc độ nhanh thật, với tốc độ này tới cuối năm chắc là hai người có thể kết hôn rồi!”
Mục Khiêm Thư khó có khi ngượng ngùng, sắc mặt hơi đỏ, khẽ ho khan một tiếng liền đem tầm mắt dời đi: “Được rồi, ăn cơm đi.”
Ở bên kia điện thoại, Đỗ Cận đang ăn cơm bật cười ha ha, Lý Nhân liếc mắt nhìn Đỗ Thịnh, sau đó