Mùng tám Đỗ Cận bắt đầu đi làm lại, buổi chiều mùng sáu dưới ánh mắt lưu luyến của Đỗ Thịnh và Lý Nhân, cô kéo hành lý rời khỏi thành phố L.
Hành lý hơi nhiều, đồ ăn năm mới còn có đặc sản quê nhà, không những mang cho Lục Mạn mà còn mang cho bạn đồng nghiệp, đây là phép xã giao thông thường.
Đỗ Cận nhớ lại bộ dạng kìm nén nghẹn ngào của Đỗ Thịnh trong lòng liền khó chịu, nghĩ đến sẽ rất lâu không được gặp ba mẹ, nhìn hình dáng của Đỗ Thịnh và Lý Nhân đứng ở sân ga đưa tiễn càng ngày càng nhỏ lại, Đỗ Cận lau lau khóe mắt, sịt sịt mũi, nhịn xuống nước mắt muốn chảy, dùng sức chớp mắt.
Trên xe lửa, người trở về cũng không nhiều, học sinh tiểu học thì qua năm mới mới khai giảng, Đỗ Cận ngồi trong xe hiếm khi được yên tĩnh như vậy.
Mùng sáu Lục Mạn đã trở lại thành phố K, cô xung phong đòi đi đón Đỗ Cận, Đỗ Cận nhận điện thoại xong suy nghĩ không biết Lục Mạn có thể thuận lợi chạy xe đến nhà ga hay không.
Thực tế, cô đúng là đã quá coi thường Lục Mạn, rõ ràng còn đến nhà ga trước cô.
Đỗ Cận xuống xe lửa liền nhìn thấy Lục Mạn khoác áo lông, Triệu Tĩnh đứng một bên cầm túi xách của cô ấy, bộ dáng như nàng dâu nhỏ.
“Mạn Mạn!” Đỗ Cận kêu một tiếng, Lục Mạn xoay qua nhìn ngang ngó dọc trông thấy Đỗ Cận liền hô to lên, lôi kéo bàn tay Triệu Tĩnh chạy tới chỗ Đỗ Cận.
“Chúc mừng năm mới.” Triệu Tĩnh và Đỗ Cận chào hỏi, Đỗ Cận mỉm cười gật đầu, miệng nói vào tai Lục Mạn: “Nói, chuyện này là như thế nào?”
Lục Mạn nhìn Triệu Tĩnh đi theo phía sau giống như cái đuôi, kiêu ngạo nói: “Còn có thể là chuyện gì, là bị anh ta quấn quá!”
Đỗ Cận hừ một tiếng, không để ý Lục Mạn, kéo hành lý đi lên phía trước.
Về tới phòng trọ, Đỗ Cận nhìn một tầng bụi, chỉ mới qua một cái lễ, phòng trọ giống như đã có mùi nấm mốc, Đỗ Cận vội vàng chạy đi mở cửa sổ thông gió.
Lục Mạn đổi một bộ drap mới thay xong mới nói với Đỗ Cận: “Tiểu Cận, buổi chiều A Đậu sẽ tới, một lát chúng ta ra ngoài mua ít đồ ăn đi.”
Bàn tay đang lau bàn của Đỗ Cận dừng lại: “Ai? Lục Tiểu Tam? Cậu ta tới đây làm cái gì?”
Triệu Tĩnh còn chưa biết Lục Minh Trầm là ai nhưng nghe cùng họ với Lục Mạn nên đoán là thân thích của Lục Mạn, quả nhiên nghe thấy Lục Mạn hơi hơi cao giọng: “Còn có thể làm gì? Tất nhiên là đến thăm người chị này rồi.”
Đỗ Cận gật gật đầu: “Được rồi, nhưng rất tiếc mình không ăn cơm tối ở đây.”
Lục Mạn cười vô cùng thô bỉ lại gần Đỗ Cận: “Đi hẹn hò phải không?”
Đỗ Cân nghĩ nghĩ, cô và Mục Khiêm Thư giống như đi hẹn hò sao? Hình như không phải!
“Gặp phụ huynh!” Thấy bộ dáng không có được đáp án liền không bỏ qua của Lục Mạn, Đỗ Cận trả lời: “Được rồi được rồi, tránh ra, mình phải làm việc.”
Lục Mạn cười hắc hắc: “Nhanh như vậy đã gặp người lớn rồi.”
Đỗ Cận nghĩ đến người phỏng vấn cô, Mục Học Lâm, đối với Mục Khiêm Thư mà nói, Mục Học Lâm xem như là một người cha.
Hôm nay cô đi gặp Mục Học Lâm không phải là đi gặp phụ huynh sao.
Nghĩ như vậy, tự nhiên cảm thấy da mặt mình dày thêm một chút, cư nhiên dưới sự trêu chọc của Lục Mạn mà mặt không đỏ tai không hồng.
Nhưng phải đánh trả thì cần phải đánh, nếu không Lục Mạn sẽ đắc ý đến tận trời.
“Mình nào có nhanh bằng cậu, hai người còn không phải là nhanh như chớp?” Đỗ Cận mở to ánh mắt trong veo như nước, mắt không chớp nhìn Lục Mạn, Lục Mạn hừ hừ hai tiếng, la lên: “Hãy xem Cửu Âm Bạch Cốt Trảo của ta!”
Nhất thời trong phòng trọ hai cô gái đùa giỡn rần trời, phòng vừa được dọn dẹp lại loạn xì ngầu cả lên.
Triệu Tĩnh ở bên cạnh vừa dọn dẹp phòng ở vừa lắc đầu cười.
Cãi nhau đến tận buổi chiều, Đỗ Cận hẹn Mục Khiêm Thư bốn giờ bắt đầu xuất phát đến nhà Mục Học Lâm chào hỏi.
Mục Học Lâm ở cùng Mục Khiêm Thư trong một khu nhà nhỏ, thật ra Đỗ Cận muốn tự mình đón xe đi không cần phiền Mục Khiêm Thư chạy qua chạy lại nhưng Mục Khiêm Thư một tiếng cự tuyệt, hỏi lý do thì anh trả lời bởi vì nhớ Đỗ Cận, muốn sớm nhìn thấy cô.
Tuy rằng ngoài miệng Đỗ Cận nói buồn nôn nhưng trong lòng lại lặng lẽ vui cười như hoa.
Sức mạnh của tình yêu thật sự rất vĩ đại…..
Vợ của Mục Học Lâm là một người dẫn chương trình, ở thành phố K rất có tiếng, là một người phụ nữ mạnh mẽ.
Trước khi quen Mục Khiêm Thư, Đỗ Cận đã nghe đến tên của bà, sau này ở cùng Mục Khiêm Thư tự nhiên là sẽ để ý chuyện nhà của anh hơn.
Trước khi ra cửa, Đỗ Cận còn lo lắng mình sẽ làm sai gì đó, đến khi lên xe nhìn thấy Mục Khiêm Thư mới an tâm hơn một chút.
Trên cổ Mục Khiêm Thư đang choàng khăn quàng cổ màu trắng cô tặng cho anh, đã vài ngày rồi mà vẫn sạch sẽ không dính hạt bụi nào, ở bên trong anh mặc một cái áo màu lam, bên ngoài khoác áo gió màu đen dài đến đầu gối.
Sau khi lên xe anh lấy khăn quàng cổ xuống lộ ra xương quai xanh hấp dẫn.
“Đừng khẩn trương, nhìn xem, lòng bạn tay đều là mồ hôi rồi.” Mục Khiêm Thư nhìn Đỗ Cận lên xe, cầm lấy khăn giấy đưa cho cô lau, Đỗ Cận làm bộ thoải mái cười ha ha nói: “Trước đây anh có đưa bạn gái về chưa? Bọn họ thích dạng người như thế nào?”
Mục Khiêm Thư đưa tay sờ sờ hai má Đỗ Cận, nhìn khuôn mặt hồng nhuần của cô nói: “Em là người đầu tiên.”
Đỗ Cận không biết người khác nghe thế sẽ có cảm giác gì nhưng lòng của cô hiện tại cực kỳ yên ổn, anh vĩnh viễn như một viên thuốc an thần, làm cho cả người cô đều an tĩnh lại.
Mục Khiêm Thư cùng Đỗ Cận bước vào phòng khách của Mục Học Lâm, Đỗ Cận nhìn thấy vài đứa bé trai đang chơi đuổi bắt, một đứa phía trước chạy một đứa phía sau đuổi theo, vài đứa nhỏ còn lại tránh trái tránh phải, thật sự rất náo nhiệt.
Mục Khiêm Thư nắm tay Đỗ Cận đi vào phòng, cả phòng đang tranh cãi ầm ĩ bỗng nhiên im lặng, vài người lớn đều đồng loạt nhìn chằm chằm Đỗ Cận,