Mục Khiêm Thư từ thành phố L về đến thành phố K đã là chín giờ tối, ngày mai là ngày hai mươi tháng năm, ngày kết hôn của anh.
Mục Khiêm Thư bước xuống từ trên máy bay, nhìn người đến người đi, nghĩ đến lúc trưa ở công viên trò chơi nhìn thấy khuôn mặt cười tươi như hoa của Đỗ Cận.
Anh rất nhớ cô, đã lâu rồi không nhìn thấy cô cười vui vẻ như thế.
Nhưng không sao, về sau mỗi ngày anh đều có thể nhìn thấy cô mỉm cười như vậy.
Đỗ Cận, có phải em cũng giống anh, đều chờ mong tương lai của chúng ta?
Chuông điện thoại đột ngột vang lên, Mục Khiêm Thư nhận điện.
“Alo, Mục Khiêm Thư, anh đang ở đâu?” Giọng nói của Lý Vi Ngưng vẫn dễ nghe như vậy, chỉ là không hiểu sao Mục Khiêm Thư nghe thế nào cũng cảm thấy vô vị.
“Ở ngoài, có việc gì?” Mục Khiêm Thư phản ứng vô cùng lạnh nhạt, ở điện thoại bên kia Lý Vi Ngưng đã sớm đoán được thái độ của anh, chỉ cười nhạt nói: “Cũng không có việc gì, chỉ là ngày mai kết hôn, ông xã luôn ở bên ngoài, hình như không tốt lắm.”
“Cảm ơn đã nhắc.” Mục Khiêm Thư lạnh lùng nói ra bốn chữ liền cúp điện thoại, Lý Vi Ngưng, nếu như bây giờ cô ra tay, tôi khẳng định sẽ không bỏ qua cho cô.
Lý Vi Ngưng uống ly rượu đỏ trên tay, đôi mắt nhìn cái bóng in lên cửa sổ sát đất, cô xinh đẹp hào phóng, biết tiến lùi hữu lễ.
Mục Khiêm Thư lại không yêu cô…
Lý Vi Ngưng cúp điện thoại, trong mắt hiện lên tia sáng tàn ác, anh đã không yêu tôi thì tôi phá hủy anh là được.
Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên…
Đỗ Cận về đến nhà, Đỗ Thịnh và Lý Nhân vẫn chưa ngủ, đang ngồi trước ti vi xem phim gia đình.
“Về rồi à.” Lý Nhân tháo mắt kính xuống, buông cuộn len đã đan được một nửa: “Cùng mẹ vào phòng một chút.”
Đỗ Thịnh lắp bắp kinh hãi, liền vội vàng kéo tay Lý Nhân: “Bà xã?”
Lý Nhân vẫn không nhìn Đỗ Thịnh chỉ nói với Đỗ Cận: “Con cũng đã lớn, dù sao cũng phải biết sự thật rồi.”
Sự thật? Đỗ Cận khó hiểu nhìn Đỗ Thịnh, mang theo giọng điệu chọc ghẹo: “Sự thật gì cơ ạ? Không phải ba mẹ giấu của cải ở đâu chứ?”
Đỗ Thịnh thở dài, sờ lên mái tóc dài của Đỗ Cận, hốc mắt hơi ươn ướt.
Chỉ vào phòng nói với Đỗ Cận: “Vào đi thôi.”
Đỗ Cận lè lưỡi với Đỗ Thịnh: “Thật là, làm gì thần thần bí bí như vậy.”
Đỗ Cận đi vào phòng, thật lâu vẫn chưa thấy đi ra, Đỗ Thịnh tắt ti vi chấp nhận đến thư phòng ngủ một đêm, cả đêm đều ngủ không được ngon giấc.
Không biết trong phòng ngủ cách ông một cánh cửa kia sẽ xảy ra chuyện gì nữa?
Ngày hai mươi tháng năm, là ngày tốt, thích hợp kết hôn.
Mục Khiêm Thư mặc một bộ âu phục trắng tinh phẳng phiu, mái tóc chải chuốt gọn gàng, lộ ra vầng trán trơn bóng, ngón tay thon dài chỉnh lại vạt áo, càng lộ ra thần sắc anh tuấn.
Khóe miệng thoáng hiện lên một nụ cười khẽ, ánh mắt kiên định nhìn chính mình trong gương.
Mục Khiêm Thư chỉnh xong quần áo mới lấy điện thoại di động ra, ngón tay run nhè nhẹ gọi một cuộc điện thoại: “Bác gái, Tiểu Cận cô ấy?”
“Tôi đã nói với Tiểu Cận rồi, đi hay không là chuyện của nó.” Khẩu khí của Lý Nhân rất lạnh nhạt, ẩn chứa mấy phần phàn nàn.
“Cảm ơn bác gái, không phải, cảm ơn mẹ!” Mục Khiêm Thư tin Đỗ Cận sẽ trở về, cô cũng không có lý do gì không đến.
“Cám ơn… Tôi mới phải cảm ơn cậu, đã tháo gỡ khúc mắc nhiều năm nay của tôi.
Tiểu Cận nói nó sẽ đi gặp mẹ.” Lý Nhân cầm điện thoại đứng tại chỗ một hồi lâu mới nói xong.
“Con hiểu.” Mục Khiêm Thư giống như nhận được sự đồng ý, trên mặt tràn đầy nụ cười phấn khởi.
Đỗ Cận, hãy trở về đi.
Hôn lễ được tổ chức ở ngoài trời trong một vườn hoa.
Mục Khiêm Thư mời thím của anh làm chủ trì, tất cả nhân viên của công ty kể cả những đối tác liên quan cũng tới.
Tại đây sẽ cửa hành một hôn lễ vô cùng lớn.
Lý Vi Ngưng nhìn đồng hồ, từng phút từng giây chạy đến số tám, tám giờ rưỡi sẽ bắt đầu hôn lễ của cô và Mục Khiêm Thư, trước đó cô phải đoạt được tư liệu bí mật của Hoa Tư.
Như vậy, Mục Khiêm Thư muốn trốn cũng không thể trốn khỏi cô.
Lý Vi Ngưng nhìn căn nhà không một bóng người, vừa nhận được điện thoại của cậu Lý Tuấn, Mục Khiêm Thư đang ở hiện trường hôn lễ, Lý Tuấn nói, Mục Khiêm Thư thoạt nhìn rất vui vẻ.
Lý Vi Ngưng không biết Mục Khiêm Thư vui vẻ là thật hay là giả vờ, nhưng cô tin chắc rằng, chỉ cần cô ở bên cạnh Mục Khiêm Thư, sớm muộn cũng sẽ có một ngày Mục Khiêm Thư yêu cô.
Hiện tại chuyện cô cần làm là ở bên cạnh anh, bất kể là đe dọa ép buộc hay dùng thủ đoạn hèn hạ gì, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh, cô đều có thể làm.
Hai ngày trước cô tìm một con cừu non thế tội, cô bịa đặt một lời nói dối nói với Mục Khiêm Thư người đàn ông kia liên quan đến cái chết của cha mẹ anh, tuy cô không biết Mục Khiêm Thư sẽ xử lý người đàn ông kia như thế nào, nhưng cô không quan tâm, chỉ cần người nhà của người đàn ông kia ở trong tay cô, cô không sợ hắn ta sẽ khai ra cái gì.
Mục Khiêm Thư không hề hoài nghi lời nói dối của cô, lúc trước cô nói chỉ cần tìm được hung thủ Mục Khiêm Thư sẽ phải cưới cô.
Mục Khiêm Thư cũng lấy danh dự ra cam kết.
Nhưng chỉ mới như vậy vĩnh viễn không đủ, cô phải nắm bắt mọi tư liệu của Hoa Tư trong tay, như vậy dù Mục Khiêm Thư phản bội cô, cô cũng sẽ làm cho anh ngoan ngoãn đứng bên cô.
Nghĩ như vậy, tay Lý Vi Ngưng bắt đầu lật tìm tài liệu trong thư phòng của Mục Khiêm Thư.
Lý Tuấn nói tư liệu của Mục Khiêm Thư đều để trong một cái két sắt bảo hiểm, cô chỉ cần tìm được cái két bảo hiểm đó là được.
Lý Vi Ngưng lục lọi trong thư phòng của Mục Khiêm Thư, thật không nghĩ tới ở cửa đã có một bóng dáng đang lặng lẽ đứng yên.
“Tìm cái gì?” Mục Khiêm Thư vẫn mặc bộ âu phục trắng, lộ ra cái trán trơn bóng, nét anh tuấn trên mặt cũng tràn đầy vui vẻ.
“Tìm…” Lý Vi Ngưng nói đột nhiên dừng lại, cô chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy Mục Khiêm Thư khoanh hai tay trước ngực đứng trước mặt cô.
“Anh trở về lúc nào?” Lý Vi Ngưng hơi giật mình, trong mắt cô hiện lên vẻ hoảng loạn, Mục Khiêm Thư sao lại ở chỗ này?
Anh ta không phải đang ở trong hôn lễ sao?
“Vợ của tôi ở đâu, đương nhiên tôi phải tới đấy đón rồi.” Mục Khiêm Thư lộ ra một nụ cười mỉm, Lý Vi Ngưng ngây ngốc nhìn Mục Khiêm Thư, trong đầu không kịp phản ứng.
“Cô đang tìm cái gì?” Tâm trạng Mục Khiêm Thư rất tốt, mở miệng hỏi thăm nhưng Lý