Trong căn phòng khoảng hơn hai mươi mét vuông, giấy dán tường cùng đa số đồ dùng trong nhà đều là màu xám.
Trong phòng ngoại trừ một chiếc giường lớn đủ để bốn người nằm, chỉ có hai chiếc tủ đầu giường.
Cảm giác có một chút trống trải.
Đỗ Cận nằm trên chiếc giường lớn, chậm rãi mở mắt.
Đầu tiên là chăn, mền, đều không phải mùi hương quen thuộc.
Sau đó là giấy dán tường, cũng không phải là màu sắc quen thuộc.
Tiếp theo đó là chùm đèn pha lê lớn treo đỉnh đầu, chế tác tinh xảo, trông vô cùng đẹp mắt.
Nhưng là đây không phải là phòng của cô?
Đầu đau nhức, đôi mắt mệt mỏi, toàn thân vô lực.
Chịu đựng sự không thoải mái ngồi dậy, ngón tay day day trán.
Sau đó cô cảm giác được cái chăn từ từ trượt qua thân thể của mình, thẳng tắp rơi xuống.
Da thịt Đỗ Cận tiếp xúc với không khí, cô rùng mình một cái.
Cô cứng người, chậm chạp cúi đầu: “A!!!”
Mục Khiêm Thư ở thư phòng cách vách nghe được âm thanh của Đỗ Cận, anh im lặng nửa ngày mới đứng dậy.
“Làm sao vậy?” Mục Khiêm Thư đi đến cửa phòng ngủ, dựa lên cửa hỏi.
Anh nhìn thấy bả vai Đỗ Cận đều lộ ra ngoài cùng cần cổ trắng nõn.
Cái chăn chỉ che đậy đến trước ngực.
Giờ phút này cô mờ mịt nhìn chính mình, hai cánh tay bởi vì không khí lạnh lẽo tràn vào mà khẽ run.
Trên mặt tràn đầy kinh ngạc, trong ánh mắt còn có chút ướt át.
Thân thể Mục Khiêm Thư có chút xao động, đêm qua thật vất vả mới đ è xuống được d*c vọng bị cô dễ dàng khơi lên, thật muốn… liều lĩnh xông lên ôm lấy cô…
“Anh, anh… Anh đã làm gì tôi!” Đỗ Cận bị kinh hãi có chút cà lăm, cô nhìn bóng dáng Mục Khiêm Thư chỉ cảm thấy đầu choáng váng mắt hoa.
Mục Khiêm Thư đi nhanh vào phòng, vẫn không quên tránh quần áo rơi lả tả trên mặt đất.
Đỗ Cận nhìn anh từng bước một đi về phía mình, trong lòng như bị sét đánh.
“Tôi không làm gì cả, nếu cô không để ý.
Tôi ngược lại có thể cân nhắc.” Mục Khiêm Thư ngồi bên cạnh Đỗ Cận cả người [email protected] trụi bọc trong cái chăn, khát vọng trong mắt không hề che dấu, nhìn ngón tay cô dùng sức bảo vệ thân thể mình.
Thái độ trông như thờ ơ, nhưng chỉ anh mới biết chính mình phải cần ý chí kh ủng bố cỡ nào mới kìm nén được bản thân.
Đỗ Cận nhìn thoáng qua đống bừa bộn trong phòng, áo khoác của cô, váy của cô, còn có… nội y của cô.
“Anh thật sự cái gì cũng không làm?” Đỗ Cận có chút không tin, nhưng mà thân thể cũng không hề truyền đến cảm giác khác thường gì, mặc dù cô chưa từng phát sinh quan hệ cùng đàn ông, nhưng cũng biết lần đầu tiên rất đau đớn.
Chỉ là cô cũng không có cảm giác đau đớn như vậy, cho nên lời anh nói đều là sự thật?
“Tin tôi, nếu như tôi thật sự phát sinh quan hệ với cô, cô cũng không thể tỉnh lại sớm như vậy đâu.” Mục Khiêm Thư đứng lên, từ bên trong tủ quần áo lấy ra một cái áo choàng tắm quăng cho Đỗ Cận.
Sau đó cũng không quay đầu đi ra khỏi phòng, nếu ở lại thêm một giây anh sợ sẽ không cầm lòng được.
“Anh!” Đỗ Cận thở phì phò, dứt khoát không thèm nhìn Mục Khiêm Thư.
Nhưng mà nghe anh chứng thật bọn họ quả thật không có phát sinh quan hệ, khiến cho cô cũng thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Đỗ Cận mặc áo choàng tắm của Mục Khiêm Thư vào, vừa dày lại rộng.
Nhìn như cô quấn cả cái chăn trên người, thắt lưng buộc chặt, ống tay áo cùng ống quần bị cuốn lên.
Chỉ có điều bên trong không mặc nội y, trước sau cô vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
Đỗ Cận mặc xong áo choàng tắm xong mới đánh giá phòng ngủ của Mục Khiêm Thư.
Nhìn phòng ngủ trống trải, cô cảm thấy cuộc sống của Mục Khiêm Thư nhất định không có gì thú vị.
Gần như không có chút đồ vật bài trí nào.
Chẳng qua cách thiết kế của tủ quần áo làm cho Đỗ Cận cảm thấy mới lạ, tủ quần áo được đặt sát vách tường, màu sắc cùng giấy dán tường giống nhau, từ bên ngoài nhìn vào nếu không chú ý thật sự sẽ không thấy được.
Đỗ Cận ngồi ở bên giường rất lâu mới khổ sở rời khỏi phòng.
Mục Khiêm Thư liếc nhìn Đỗ Cận đã mặc áo choàng tắm, ngón tay cầm bánh mì hơi hơi dùng sức, bánh mì nát vụn, tan tác trên bàn.
Lúc Đỗ Cận vừa bước ra khỏi cửa phòng thì thấy Mục Khiêm Thư đang ngồi trước bàn ăn thưởng thức điểm tâm, ánh nắng mặt trời chiếu lên người anh.
Trên gương mặt tuấn tú là lạnh nhạt xa cách, chỉ là làn da so với lần trước nhìn thấy đã hồng hào hơn một ít.
Đồ mặc ở nhà của Mục Khiêm Thư cũng là màu xám.
Đỗ Cận nhìn bố trí phòng khách, dù rất lớn rất sang trọng nhưng không hề cảm thấy ấm áp, quả nhiên đại BOSS như lời đồn đãi, lạnh lùng, khó gần.
Mục Khiêm Thư liếc nhìn Đỗ Cận đang đứng ở cửa phòng ngủ dò xét anh, liền đem một phần bữa sáng khác nhìn Đỗ Cận: “Ngồi đi.”
“Không được, Boss.
Tôi phải trở về rồi.” Đỗ Cận thật sự không có khẩu vị để có thể nuốt trôi bữa sáng này, đừng nói bọn họ đang ở trong tình huống lúng túng khó xử, ngay cả cổ họng của cô cũng rất đau.
Đỗ Cận nghĩ mình cần phải uống thuốc.
Cô chưa từng say rượu.
Hóa ra lại thống khổ như vậy.
Chỉ là ngày hôm qua rõ ràng còn ở cùng với các đồng nghiệp, vì sao hôm nay tỉnh lại lại ở trên giường của Boss?
Đỗ Cận nhìn thần sắc hờ hững của Mục Khiêm Thư, đoán chừng anh sẽ nói: Cô khẳng định là mình không nhớ gì?
Mục Khiêm Thư nghe được lời nói của Đỗ Cận liền nở nụ cười hiếm thấy.
Anh nhìn Đỗ Cận, hơi có chút đùa dai mở miệng: “Nếu cô muốn ra ngoài trong tình trạng như vậy, thì tôi cũng không có ý kiến gì.”
Nội y của Đỗ Cận hỏng rồi, đồ lót bị xé thành hai nửa, cũng không biết làm sao lại khiến cho trên váy đều là vết bẩn.
Hiện tại cô chỉ mặc một bộ áo tắm, bên trong trống không.
Đi thêm một bước cũng là sự giày vò, tuy nhiên áo tắm này rất dày, hầu như không nhìn thấy đường cong như ẩn như hiện trên người cô.
Nhưng mà cô cũng không có dũng khí ngồi cạnh Mục Khiêm Thư, dùng sắc mặt như cũ ăn bữa sáng.
“Tôi có thể gọi điện thoại cho bạn, để cô ấy đến đón tôi.” Suy nghĩ một hồi Đỗ Cận nghĩ đến một cách giải quyết hợp lý, hôm nay Lục Mạn khẳng định đang ở nhà.
Đỗ Cận vừa nhớ tới liền vội vàng tìm túi xách ở đầu giường, tìm được di động, cô nhấn nhấn cả buổi nhưng điện thoại vẫn không có phản ứng, màn hình vẫn tối đen như mực chỉ phản chiếu lại gương mặt còn chưa rửa sạch của cô.
“Thật ngại quá, tôi quên mất.
Ngày hôm qua tôi đã dùng điện thoại của cô.” Mục Khiêm Thư vừa ăn xong bữa sáng, đi vào phòng nhìn Đỗ Cận cầm di động trong tay với bộ dạng ngây ngốc.
Tâm tình trong nháy mắt tốt lên, tốt đến mức khóe miệng Mục Khiêm Thư vẫn còn treo một nụ cười mỉm.
Đỗ Cận không