Ngày hôm sau khi Đỗ Cận đến văn phòng chợt nghe được các đồng nghiệp ở sau lưng nói xấu cô.
Trong mắt còn có chút đùa cợt, khi nói chuyện với cô thì đứng cách cô rất xa.
Giống như trên người cô mang mầm bệnh truyền nhiễm.
Đỗ Cận buồn bực, không lẽ cô đã nổi tiếng?
Chỉ có một scandal thôi mà ai cũng biết cô rồi sao.
Hơn nữa ánh mắt của những người này như muốn nói cô mới là người bỏ thuốc quyến rũ người ta vậy?
Cục diện như vậy làm cho Đỗ Cận có chút sửng sốt.
“Đỗ Cận.” Tả Tiểu Lôi mặc chiếc áo bông mỏng quần bò đi đến bên cạnh Đỗ Cận, cố ý dẫn Đỗ Cận đến chỗ ít người.
Trong ánh mắt của cô ta hiện lên vẻ hận thù làm cho Đỗ Cận có muốn xem nhẹ cũng không được.
“Vận khí của cô thật tốt đấy.” Tả Tiểu Lôi ở bên tai Đỗ Cận nói nhỏ.
Trên mặt thì treo nụ cười, nhưng miệng nói ra lại là ý khác.
”Tả Tiểu Lôi, là cô! Vì sao cô phải làm vậy?” Hiện tại Đỗ Cận hoàn toàn chắc chắn người bỏ thuốc ở trong ly chính là cô ta.
Chỉ là cô và cô ta ngày xưa không oán ngày nay không thù, tại sao phải làm như vậy chứ?
“Vì sao? Đỗ Cận, cô thật sự không biết cô làm cho người ta rất chán ghét sao? Có điều, nếu Ngô Nghị muốn đoạt cô như vậy, tôi giúp anh ta một tay thì có làm sao?” Tả Tiểu Lôi lấy móng tay hoàn mỹ của mình đặt lên má Đỗ Cận, khuôn mặt âm u nói: “Tuy rằng tôi cũng không biết gương mặt này của cô có gì đáng giá để anh ta thích như vậy.”
Các cô đứng ở chỗ hẻo lánh trong phòng, nên những người khác đều không biết giữa các cô đã nói gì với nhau.
Đỗ Cận kéo tay Tả Tiểu Lôi ra, nhìn thẳng cô ta nói: “Nếu tôi báo cảnh sát, cô nhất định sẽ bị trừng trị!”
Thái độ của Tả Tiểu Lôi vẫn như cũ không thèm đếm xỉa: “Được, cô đi đi.
Dù sao chuyện này náo loạn lớn đối với tôi cũng không bị thiệt gì.
Cô chớ quên còn có Ngô Nghị đã gánh tội thay tôi.”
Tả Tiểu Lôi cười khẽ đi qua người Đỗ Cận, Đỗ Cận tức đến nghiến răng.
Chỉ có thể trừng mắt nhìn bóng lưng của cô ta mà bất động.
Nếu báo cảnh sát, đúng là sẽ phá hủy cuộc sống của Ngô Nghị.
Tuy cô không biết vì sao Ngô Nghị phải gánh tội thay cô ta, nhưng cô cũng không muốn bởi vì cô mà làm cho một người mất đi tương lai.
Đỗ Cận làm như chưa có chuyện gì xảy ra, sửa sang lại quần áo của mình, vén tóc ra sau tai.
Sau đó đến chỗ bàn công tác kế bên Tả Tiểu Lôi ngồi xuống.
Ánh mắt của các đồng nghiệp cứ dán chặt lên người cô, làm cho cô như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn xem như không có gì làm công việc của mình.
Giữa trưa đến giờ cơm thường ngày sẽ có hai đồng nghiệp gọi cô nhưng bây giờ họ người trước người sau đi ra khỏi văn phòng.
Căn phòng yên tĩnh, Đỗ Cận biết mình đã bị cô lập.
Cô làm như không có chuyện gì, thu lại những bản thảo, đem tài liệu sắp xếp lại.
Sau đó vẻ mặt như thường đi đến nhà ăn.
Đỗ Cận vừa đi đến nhà ăn đã cảm giác được những ánh mắt ở bốn phương tám hướng đều dán lên người cô, bên tai còn nghe những âm thanh nhỏ giọng bàn tán.
“Này này, chính là cô ta”
“Không phải cô ta là người đã vào phòng của lão Mục sao?”
“Một cây làm chẳng nên non*, ai biết được cô ta là loại người gì.”
*Nguyên văn là Một tay vỗ không kêu
Dọc đường Đỗ Cận nghe những lời đồn, cô cho là mình sẽ không sao cả mà ăn cơm của mình, lại bị lời nói của mấy người này làm cho cô một chút cảm giác muốn ăn cũng không có.
Hơn nữa ánh mắt của những người này còn cay độc hơn những người trong văn phòng, lời nói càng khó nghe.
Đỗ Cận ngồi xuống ăn một lát, nhưng vẫn không chịu nỗi những lời nói ô uế tai mình.
Cô tức giận thở mạnh, chuẩn bị đứng lên.
Mu bàn tay lại bị một người đ è xuống.
Đỗ Cận ngẩng đầu, không biết từ khi nào Lâm Tử Dương đã ngồi ở đối diện cô, một bàn tay ấn tay cô, một bàn tay cầm đôi đũa lên.
Thần sắc tự nhiên ăn cơm của mình.
Hôm nay Lâm Tử Dương ăn mặc chỉnh tề, làm cho người ta có cảm giác như tắm trong gió xuân.
Đỗ Cận cố gắng kiềm chế tính nóng nảy của mình xuống.
Sau đó rút bàn tay của mình ra khỏi tay của Lâm Tử Dương.
Hai người không nói gì, không khí cũng rất hòa hợp.
Đỗ Cận nhìn dáng vẻ của Lâm Tử Dương ăn, cực kỳ quen thuộc.
Trí nhớ trong chớp mắt trở về những năm trước đây, Lâm Tử Dương thích ăn mặn, thấy thức ăn chay đều cau mày bỏ qua một bên.
Giờ phút này, Đỗ Cận nhìn động tác quen thuộc của Lâm Tử Dương có chút hoảng hốt.
Những người xung quanh đang nói gì cô cũng đều không nghe thấy.
Lâm Tử Dương ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Đỗ Cận: “Sao vậy?”
Đỗ Cận khẽ cười: “Không có gì.”
Cô cúi đầu ăn cơm, hốc mắt lại nong nóng.
Mục Khiêm Thư ngồi trong văn phòng nghe ông Mục nói: “Khiêm Thư, hay là để Đỗ Cận nghỉ một thời gian ngắn đi?”
Mục Khiêm Thư lắc đầu: “Không cần.”
Ông Mục nhìn Mục Khiêm Thư tự tin, cũng gật gật đầu.
Ông biết người cháu trai này sẽ không làm chuyện gì nếu không nắm chắc, ngay cả khi năm mười bốn tuổi giao công ty ông cho cũng không nói một câu dư thừa nào.
Phán đoán của đứa cháu này chưa bao giờ sai, cho nên ông tin tưởng đứa nhỏ Đỗ Cận sẽ có thể mạnh mẽ đứng lên từ những từ tin đồn.
Cả ngày hôm nay, rốt cuộc Đỗ Cận cũng biết cái gì gọi là lời người đáng sợ.
Nhưng mà một chuyện nhỏ như vậy cô cũng không chịu đựng được, thì cũng thật có lỗi người đã sống qua một kiếp như cô.
Lúc tan sở, Đỗ Cận nhận được cuộc gọi từ số điện thoại lạ.
Cô do dự một chút mới nghe máy.
“Alo?” Đỗ Cận nhìn các đồng nghiệp lần lượt đi về, cô cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
“Buổi tối cùng nhau ăn cơm.” Tay Mục Khiêm Thư lật lật văn kiện, thong thả nói.
“BOSS!” Đỗ Cận nghe đến đó đã biết là tiếng nói của Mục Khiêm Thư: “Làm sao anh biết được số điện thoại của tôi vậy?”
Hỏi xong mới biết mình quá ngu ngốc, anh ta là Boss của cô, muốn biết số điện thoại của cô cũng không phải chỉ cần một phút thôi sao.
“Bảy giờ tối, tôi đến đón cô.” Mục Khiêm Thư như hiểu được nếu trả lời vấn đề kia thì có chút ngu ngốc, liền bỏ qua nên nói thẳng mục đích của mình.
“Boss…” Đỗ Cận ngập ngừng mở miệng, Mục Khiêm Thư ừ một tiếng.
“Vì sao tôi phải ăn cơm với anh?” Đỗ Cận nghĩ không ra, chẳng lẽ đây chính là quy tắc ngầm chốn công sở gì đó sao?
Cô nên bày thái độ cự tuyệt hay nghênh đón đây?
“Vì sao? Bạn trai tìm bạn gái ăn cơm không phải rất bình thường ư?” Mục Khiêm Thư khó có được tâm trạng tốt kiên nhẫn giải thích, khóe miệng thủy chung treo nụ cười vui vẻ.
Giống như đã dự liệu được thái độ của Đỗ Cận.
Quả nhiên bên kia điện thoại vang lên tiếng gào to.
“Trai, trai… Bạn trai!” Đỗ Cận kêu lên một tiếng mới phát hiện trong văn phòng đã