Edit: LinhNhiBeta: BắpLý Hiểu Nhạc chọn chỗ này quả thực không sai, xung quanh mây núi vờn quanh, những viên đá kỳ lạ lởm chởm, tư thế khác nhau, nếu là người có hứng thú nghiên cứu sẽ rất vui. Ánh mặt trời xuyên qua những chồi non chiếu lên người, Xung quanh có hoa cỏ tươi mát, rất có mùi vị của tranh phong cảnh.
Nhưng những cái này không đủ để cho chỗ này kỳ lạ, dọc theo đường lên núi, cách một đoạn lại có một đình nhỏ hết sức đáng yêu.
Cái đình nhỏ này xây ở lưng chừng núi, ngồi trong đình có thể nhìn thấy phong cảnh dưới chân núi không giống trên núi, mỗi chỗ quan sát lại khác nhau, Không thể không nói là rất kỳ lạ.
Bởi vì chỗ của cái đình nhỏ này tương đối vắng, cho nên có rất ít người nghỉ chân ở chỗ này, người tới nơi này phần lớn là những người trẻ tuổi đến đây để giải toả áp lực hàng ngày.
Bây giờ đã có một nhóm nam nữ trẻ tuổi đang ăn cơm dã ngoại, chơi đùa.
“Chỗ này thật sự không tệ!” Lâm Khải Hiên chắp tay ở sau lưng đi chung quanh mấy vòng, thở dài nói.”Làm sao em tìm được chỗ này?”
“Nơi này là do trong lúc vô tình em phát hiện ra, cảm thấy rất tốt. Có thời gian em thường xuyên tới đây.” Lấy khăn trải bàn trong túi ra trải trên mặt đất, Lý Hiểu Nhạc vỗ chỗ bên cạnh nói với Quý Duy Phó.”Anh lại đây ngồi đi! Cõng Vi Vi cả đường hẳn là rất mệt.”
“Chị nói bậy, anh sẽ không chê Vi Vi, chị là người xấu dám khích bác tình cảm của Vi Vi với anh.” Còn chưa đợi Quý Duy Phó nói, Quý Vi Vi đã tức giận chỉ trích Lý Hiểu Nhạc.
“Chị không có…” Lý Hiểu Nhạc vội vã xua tay giải thích, cô nhìn về phía Quý Duy Phó hy vọng anh có thể giúp cô giải thích một chút, cô không có ý đó.
Ai ngờ Quý Duy Phó ngay cả nhìn cũng không nhìn cô, cúi đầu nhìn em gái trong ngực đang tức sùi bọt mép nói: “Vi Vi, con gái không thể quát to như vậy. Mau xin lỗi chị đi.”
“Không cần, không cần phải xin lỗi…” Không ngờ một câu nói của mình sẽ gây ra hậu quả như vậy, Lý Hiểu Nhạc lúng túng xua tay, không cần Quý Vi Vi xin lỗi.
Mà Quý Vi Vi vẫn quật cường mím môi, giống như tuyệt đối sẽ không nói xin lỗi. Ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Hiểu Nhạc cũng tràn đầy bất mãn. ‘Đều do nữ sinh xấu xí này, cho nên anh mới mắng bé. Thật đáng ghét…’
“Thật xin lỗi, Vi Vi có chút không hiểu chuyện.”
Không ngờ Quý Duy Phó sẽ cố chấp đến mức này, vì Vi Vi không chịu nói xin lỗi mà lại xin lỗi cô. Trong nháy mắt Lý Hiểu Nhạc có chút ngây ngốc, tại sao lại có cảm giác kỳ lạ.
“Chỉ có những thứ này sao?” Đột nhiên giọng Lâm Khải Hiên vang lên, làm cho Lý Hiểu Nhạc không kịp phản ứng, ngơ ngác gật đầu một cái.
Nơi này chỉ có một ít đồ ăn
nhẹ do sáng sớm cô dậy làm, mặc dù có chút đơn sơ nhưng cô đã tận lực rồi. Ai bảo bây giờ cô chỉ là một học sinh nghèo đây.
“Ở chỗ như thế này, hẳn là nên ăn thịt nướng!”
“Tiểu Phó, ăn cái này.” Lý Hiểu Nhạc không để ý mình ăn cái gì, đem cơm cuộn rong biển tự mình làm đẩy tới trước mặt Quý Duy Phó, vẻ mặt mong chờ nói: “Đây là em làm.”
“Ừm, cám ơn!” Quý Duy Phó nói cảm ơn muốn đưa tay nhận lấy. Chỉ là Quý Vi Vi của chúng ta làm sao dễ dàng để cho anh nhận đồ của Lý Hiểu Nhạc như vậy?
“Ha ưm! Khó ăn chết mất, dáng người xấu xí nên làm gì cũng khó ăn!” Quý Vi Vi cầm đồ cắn một miếng, không chút do dự phun hết ra ngoài, lông mày nhỏ nhíu lại, vừa ói xong liền dùng chai nước bên cạnh để xúc miệng.
“Không khó ăn như vậy mà!”Lâm Khải Hiên cầm lấy một miếng ăn thử rồi nói, đổi lại bị Quý Vi Vi trừng mắt nhìn, rất không hài lòng.
“Em nói ăn không ngon là ăn không ngon, anh đừng ăn.” Trừng mắt nhìn Lâm Khải Hiên, Quý Vi Vi xoay người ngăn Quý Duy Phó ăn.
“Cũng không tệ lắm, cám ơn em.” Không để ý đến hành động của em gái, Quý Duy Phó cầm lên một miếng bỏ vào miệng, lễ phép nhìn Lý Hiểu Nhạc nói cám ơn.
Nghe Quý Duy Phó nói cảm ơn, Lý Hiểu Nhạc cũng không vui như trong tưởng tượng, ngược lại hơi nhíu mày. Cô có cảm giác hôm nay Quý Duy Phó trở nên rất khách khí? Vẫn luôn nói cám ơn, xin lỗi để kéo xa khoảng cách.
Cô không thích loại cảm giác này, giống như Quý Duy Phó cách cô thật xa thật xa vậy.
“Đừng nói cám ơn với em, cũng đừng nói xin lỗi.” Cái cảm giác đó làm cho Lý Hiểu Nhạc cảm thấy bi thương, trong giọng nói mang vẻ cầu xin nhìn Quý Duy Phó.
Trong mắt Lý Hiểu Nhạc chứa nước mắt, khiến trong lòng Quý Duy Phó bị nhéo một cái, muốn đưa tay giúp cô lau nước mắt. Nhưng bàn tay đang giơ lên lại đặt trên đầu Vi Vi đang nhìn chằm chằm Lý Hiểu Nhạc.
Anh ghét nhất là bị nước mắt làm dao động.
Có vài người, cho dù thông minh như thế nào thì trong tình yêu vẫn là đứa ngốc, bọn họ tự cho là đúng, cho là thông minh ngăn cản mình, nhưng lại không biết loại hành động này tổn thương người một ngàn, tự tổn thương mình cũng tám trăm. Có lẽ bọn họ cần một số chuyện, để cho bọn họ trưởng thành trong tình yêu.