Edit: LinhNhiBeta: BắpTrên hành lang vang lên tiếng đọc sách, trên sân trường vang lên tiếng hoan hô, tiếng sau to hơn tiếng trước. Hai loại bầu không khí trong trường học cùng tồn tại cùng hòa hợp đến kỳ lạ.
Đâu đó một bóng hình lén lút hết nhìn đông lại nhìn tây, sau khi xác định xung quanh không có người nào mới rón rén đi vào phòng thay đồ nam.
Lý Hiểu Nhạc mò tới ngăn tủ số 521, căn cứ vào những thông tin mà đời trước cô điều tra về Quý Duy Phó cùng với những hiểu biết sau khi hai người là bạn thân, liền nhón chân sờ trên nóc tủ. Quả nhiên tìm được chìa khóa tủ để đồ.
Lý Hiểu Nhạc vui sướng cầm chía khóa mở tủ, hộp socola ngày trước xuất hiện trước mắt. Nhìn socola trong tay, Lý Hiểu Nhạc bĩu môi, sao ánh mắt kiếp trước của mình lại kém như vậy? Loại kém chất lượng như thế này mà cũng lọt được vào mắt, kỳ quái.
Khóa cửa tủ Quý Duy Phó lại, khoé miệng Lý Hiểu Nhạc nhếch cao, trong đầu hiện lên cảnh dưới ánh mặt trời, cô mặc chiếc váy dài đến mắt cá chân, đúng lúc gặp Quý Duy Phó vừa đi chơi bóng rổ về, Quý Duy Phó vì bóng lưng của cô mà dừng chân, sau đó cô từ từ xoay người lại, trong khoảng khắc ánh mắt hai người giao nhau, cô liền rơi vào bể tình. Nhớ lại lúc mới gặp, kí ức cứ thế ùa về.
“Cô đang làm gì vậy?” Giọng nam đột ngột vang lên làm Lý Hiểu Nhạc suýt nữa ngã xuống đất vì giật mình.
Mới vừa rồi còn đắm chìm trong thế giới của mình, Lý Hiểu Nhạc cũng không phát hiện từ lúc nào trong phòng nhiều thêm một người, đợi đến khi cô xoay người lại liền nhìn thấy Quý Duy Phó khoanh tay đứng nghiêng người dựa vào tủ đối diện, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu nhìn mình làm cô sợ hết hồn.
“À... Cái đó, anh…anh đừng hiểu lầm…em… ” Lý Hiểu Nhạc vắt hết óc muốn nghĩ ra một cái lý do tại sao mình lại xuất hiện trong phòng thay đồ nam. Thế nhưng nơ ron thần kinh của cô không đủ, gấp đến mức đầu đầy mồ hôi, bực bội nói ra một câu: “Em đi dạo.”
Nghe Lý Hiểu Nhạc nói Quý Duy Phó chỉ nhíu mày, ngay cả tư thế cũng không đổi, “Tới phòng thay đồ nam để đi dạo?” Tôi có nên vì lý do hoang đường này mà vỗ tay không?
“Đúng đúng đúng!” Lý Hiểu Nhạc gật đầu như giã tỏi “Em... Đối với phong thay đồ nam trong truyền thuyết tương đối tò mò cho nên mới tới nhìn một chút, hiện tại em xem xong rồi, đi đây. Bái bai!”
Nói xong Lý Hiểu Nhạc cố làm ra vẻ ung dung vẫy tay với Quý Duy Phó rồi thong thả rời đi nhưng không nghĩ tới sau lưng lại truyền tới tiếng Quý Duy Phó hết sức êm dịu.
“Đứng lại, trong tay cô cầm cái gì vậy?” Giọng Quý Duy Phó vẫn ấm áp như gió xuân, nụ cười nơi khóe miệng vẫn không biến mất, tự dưng cậu ta như vậy lại khiến người khác sợ hãi.
“Cái này…cái này…cái này không phải..!” Lý Hiểu Nhạc nhanh chóng giấu socola ra đừng sau, lắc đầu phủ nhận, “Anh nhìn nhầm rồi,
em không có gì.”
Lý Hiểu Nhạc không thừa nhận làm cho ánh mắt của Quý Duy Phó trầm xuống, lông mày nhíu lại. Bị bắt quả tang còn không thừa nhận, phẩm hạnh của cô gái này thật là…
Lý Hiểu Nhạc thì nghĩ, hộp socola này chính là nguyên nhân cô bị sỉ nhục ở kiếp trước, cho nên tuyệt đối không thể để nó xuất hiện trước mặt Quý Duy Phó.
Lý Hiểu Nhạc hồi hộp đứng tại chỗ nhìn Quý Duy Phó bước gần đến mình, ‘Cộp cộp’thanh âm của giày va chạm với nền nhà vang lên đều đặn, mỗi một nhịp như tiếng búa đập vài tim cô. Rốt cuộc Quý Duy Phó cũng đi đến trước mặt cô, hai người cách nhau chưa đến nửa cánh tay.
Đây không phải là lần đầu tiên cô đứng gần Quý Duy Phó như vậy, nhưng mà trái tim vẫn như con nai nhỏ chạy loạn.
Lý Hiểu Nhạc không tự chủ mà né tránh ánh mắt sắc bén của Quý Duy Phó, khoan đã, sắc bén? không thể nào, từ trước đến giờ ánh mắt của Quý Duy Phó đều ôn hòa, chắc là cô nhìn nhầm rồi? Lý Hiểu Nhạc ngẩng đầu nhìn Quý Duy Phó, thấy trong mắt hắn vẫn là ôn hòa mà cô quen thuộc, là cô nhìn nhầm sao?
Quý Duy Phó nhìn vẻ mặt lo sợ của Lý Hiểu Nhạc, trong mắt mang theo chút nghi vấn. Cử động vừa rồi của cô nữ sinh này đều lọt vào trong mắt anh, cô lại biết chìa khóa anh đặt ở trên nóc tủ, cái chìa khóa này từ lúc mới đầu anh để lên đó sau này cũng chưa từng dùng đến, ngay cả anh cũng sắp quên sự tồn tại của nó rồi.
“Không có gì? Vậy... Đây là cái gì?” Thừa dịp Lý Hiểu Nhạc thất thần Quý Duy Phó lấy đồ trong tay cô, cầm ở trong tay vuốt vuốt, nhếch môi chờ Lý Hiểu Nhạc giải thích.
“A... Cái này, anh...” Nhìn tay mình trống rỗng, Lý Hiểu Nhạc sững sỡ, làm sao chỉ trong nháy mắt liền rơi vào tay người khác rồi?
“Vật này hình như là lấy từ trong ngăn tủ của tôi. ” Giọng Quý Duy Phó vẫn nhẹ nhàng như trước, nhưng lại làm cho người ta cảm nhận được áp lực vô hình.
Anh đều nhìn thấy hết! Như vậy thì ngay cả cơ hội phủ nhận cũng không có.
“Cái đó...Vỗn dĩ là em bỏ vào, giờ em lấy lại coi như là vật về chủ cũ mà thôi.” Lý Hiểu Nhạc rụt đầu lại, giọng ngày càng nhỏ.
“Nếu ở trong tủ của tôi thì chính là của tôi. ” Giọng Quý Duy Phó không cho phép nghi ngờ, cầm lấy sô cô la trong tay giờ lên trước mặt Lý Hiểu Nhạc, “Nói nghe xem, vì sao lại lấy trộm đồ của tôi!”
“Em... Không...” Đối diện Quý Duy Phó từ từ bước tới gần Lý Hiểu Nhạc, rất có bộ dáng của người ép cung.