Edit: JmiuBeta: BắpCửa phòng y tế bị đẩy ra, Quý Duy Phó đi vào, nét mặt vẫn y như cũ nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của Lý Hiểu Nhạc trên giường bệnh thì bước chân cũng nhanh hơn mà đi tới trước mặt Lý Hiểu Nhạc.
Từ lúc Lý Hiểu Nhạc thấy Quý Duy Phó mở cửa bước vào thì ánh mắt cô đã không rời khỏi anh được nữa, nhìn theo từng động tác chuyển động của anh, đôi mắt như muốn dính hẳn ở trên người anh.
Quý Duy Phó bình tĩnh đứng ở trước mặt Lý Hiểu Nhạc rồi đưa tay ra sờ lên trán cô. Sau khi xác nhận cô đã hạ sốt thì nét mặt của cô mới nhẹ thả lỏng. Anh kéo lại góc chăn cho Lý Hiểu Nhạc rồi ngồi ở cạnh giường lẳng lặng nhìn cô không nói năng gì.
Thấy bầu không khí giữa hai người, Trịnh Hiểu Hiểu tự ý thức được mình không nên làm kỳ đà cản mũi nữa nên đành lặng lẽ khép cửa lại rồi rời đi.
Mà hai người ở lại phòng y tế cũng không thèm quan tâm đến người vừa rời đi là Trịnh Hiểu Hiểu, giờ phút này trong mắt của bọn họ chỉ có nhau mà thôi.
“Tiểu Phó...” Lý Hiểu Nhạc hơi nhíu mày vì giọng nói khàn khàn của mình, dù không nói chuyện nhưng ánh mắt kiên định lại tràn ngập yêu thương.
Quý Duy Phó thuận tay rót cho Lý Hiểu Nhạc một ly nước ấm đưa đến bên môi Lý Hiểu Nhạc.
Lý Hiểu Nhạc uống liền mấy ngụm nước rồi gật đầu cười với Quý Duy Phó. Đợi Quý Duy Phó để ly nước xuống thì không hề báo trước mà ôm lấy eo của anh, vùi vào trong ngực anh hít lấy mùi hương thuộc về Quý Duy Phó.
“Cẩn thận tay!” Quý Duy Phó vội vã bắt lấy tay phải Lý của Hiểu Nhạc để ngăn cô đụng vào kim truyền dịch, một cái tay khác vững vàng đỡ lấy người Lý Hiểu Nhạc rồi nhẹ nhàng đỡ lấy lưng của cô.
Cho tới giờ phút này trái tim vẫn thấp thỏm của Quý Duy Phó mới xem như yên ổn thả lỏng một chút, ai cũng không biết anh đã đau lòng thế nào khi trông thấy Lý Hiểu Nhạc gần như trần truồng ngồi run rẩy ở một góc mà cơ thể thì thoi thóp.
“Tiểu Phó, em thích anh. Rất thích rất thích rất thích anh!” Giọng nói của Lý Hiểu Nhạc nhẹ bẫng, nhưng mỗi một câu của cô lại kiên định như vậy, đập thẳng vào tim của Quý Duy Phó, khiến cho trái tim đang đập nhịp nhàng phải tăng tốc độ.
“Anh biết!” Khẽ vuốt ve mái tóc dài của Lý Hiểu Nhạc, ánh mắt Quý Duy Phó chứa đầy ý cười nói.
“Quý Duy Phó, em thích anh!” Không được đáp lại như trong tưởng tượng, Lý Hiểu Nhạc bất mãn đẩy Quý Duy Phó ra, một lần nữa nhìn thẳng mắt anh rồi chân thành thổ lộ.
“Anh biết rồi!” Quý Duy Phó gật đầu một cái, nét mặt lộ vẻ đã hiểu. Nhưng vẫn không nói ra lời mà Lý Hiểu Nhạc đang chờ đợi.
“Anh...” Lý Hiểu Nhạc tức giận chỉ ngón tay vào Quý Duy Phó, nhưng một lúc sau lại giống như là quả bóng xì hơi mà buông tay xuống, thở dài một hơi. Cô đang chờ mong cái gì vậy? Cho tới bây giờ Quý Duy Phó vẫn luôn không phải là kiểu đàn ông nhu tình mật ý mà!
Lý Hiểu Nhạc mệt mỏi cảm thấy mình hoàn toàn đã thất bại khiến cho Quý Duy Phó phát ra tiếng cười nhẹ một tiếng. Lý Hiểu Nhạc tức giận lườm anh một cái rồi nhắm mắt nằm trên giường bệnh. Cô không thèm để ý đến cái người đàn ông không hiểu phong tình này nữa.
Nhưng ai mà biết da mặt Quý Duy Phó lại dày một cách bất thường như vậy. Anh dường như không nhận ra thái độ không vui của Lý Hiểu Nhạc mà cởi giày nằm xuống chiếc giường bệnh nho nhỏ rồi ôm Lý Hiểu Nhạc đang tức giận vào lòng.
Lý Hiểu Nhạc khó chịu vì giường quá nhỏ nên vùng vẫy mấy cái. Sau khi thấy Quý Duy Phó càng ôm càng chặt liền hợp tình hợp lý chui vào trong ngực của anh, dĩ nhiên là hưởng thụ toàn bộ phần ấm áp này.
Lý Hiểu Nhạc cứ nằm ở trong lòng Quý Duy Phó như vậy rồi thiếp đi lúc nào không hay. Lúc Trịnh Hiểu Hiểu xách cơm tối bước vào liền thấy hình ảnh hai người nằm dựa vào nhau trên giường bệnh nhỏ hẹp ngủ say sưa. Khóe miệng hai người còn cười ngọt ngào khiến Trịnh Hiểu Hiểu dù qua bao nhiều năm cũng vẫn không thể quên được.
Khi Trịnh Hiểu Hiểu đến gần giường thì Quý Duy Phó đã tỉnh. Nhưng nhìn thấy Lý Hiểu Nhạc đang ôm cánh tay anh ngủ say sưa thì anh liền không nhúc nhích gì mà chỉ chỉ vào chiếc bàn bên cạnh để Trịnh Hiểu Hiểu đặt cơm tối ở đó là được rồi.
Lý Hiểu Nhạc bị mùi thơm của thức ăn đánh thức. Nguyên nhân bởi vì một ngày không ăn uống gì nên giờ phút này bụng cô kêu ùng ục ùng ục liên tiếp không ngừng.
Nhìn thấy trước mặt là ba món mặn một món canh đơn giản thì cô không nhịn được nước nuốt nước miếng. Nếu không phải do có Quý Duy Phó ở bên cạnh nhìn rồi bắt cô nhất định phải ăn chút thức ăn lỏng trước để cho dạ dày cô thích ứng thì sợ rằng cô đã sớm ăn như hổ đói rồi.
Quý Duy Phó múc canh cho Lý Hiểu Nhạc rồi nhìn cô uống vào. Sau đó mới chính thức bắt đầu cho cô ăn cơm. Nhìn Lý Hiểu Nhạc cúi đầu ăn cơm mất hết hình tượng mà Quý Duy Phó cũng cảm thấy đói bụng theo. Trong khoảng thời gian Lý Hiểu Nhạc hôn mê này anh cũng chưa ăn gì cả.
Hai người ăn như một trận gió cuốn sạch thức ăn trước mặt. Đến ngay cả lá rau cũng không để thừa mới cảm thấy no bụng.
Nhìn thấy Quý Duy Phó dọn dẹp bát đũa ở trước mặt, Lý Hiểu Nhạc liền nghĩ đến hình ảnh vừa rồi ăn cơm. Đây là lần đầu tiên anh không để ý hình tượng mà ăn nhiều như vậy, trong nháy mắt cảm giác vui sướng tràn ngập trong lòng.
Không ngờ Quý Duy Phó ưu nhã cũng có một mặt đáng yêu như vậy. Lý Hiểu Nhạc không kiềm chế được mà cúi người về phía trước khẽ hôn lên môi của Quý Duy Phó một cái, rồi nhanh chóng lui về phía sau cười tươi nhìn sắc mặt Quý Duy Phó ở trước mắt đang trở nên thâm trầm.
Quý Duy Phó sao có thể để người ta đùa giỡn mình mà im lặng chịu thiệt được. Chỉ thấy anh buông đĩa thức ăn trong tay ra rồi túm lấy Lý Hiểu Nhạc đang trốn ở góc giường. Môi, chuẩn xác ấn xuống.
Nụ hôn này hết sức kịch liệt, dường như là đang trừng phạt trò nghịch ngợm của Lý Hiểu Nhạc cũng là tự mình trút hết lo lắng một ngày một đêm qua do cô gái nhỏ này mang tới. Quý Duy Phó hung hăng cắn môi cô một cái khiến Lý Hiểu Nhạc bị đau phải kêu lên. Nhưng tất cả lại bị Quý Duy Phó nuốt vào.
Hai người miệng lưỡi quấn quít, môi không rời môi mà trao nụ hôn ngọt ngào cho nhau.
Yêu, không cần treo ở trên bờ môi. Có một số người thích giấu tình cảm kín đáo ở trong lòng rồi âm thầm quý trọng thời gian hai người ở chung với nhau vậy thôi.
Tốc độ khôi phục sức khoẻ của Lý Hiểu Nhạc không thể không khiến người ta phải giơ ngón tay cái lên, đêm hôm đó sốt nghiêm trọng như vậy nhưng lại chỉ cần nghỉ ngơi một ngày là ngày hôm sau đã khoẻ mạnh như rồng hổ xuất hiện ở sân huấn luyện rồi.
Kinh ngạc khẽ qua đi, thì mọi người lại nối đuôi nhau tự đi vào trong nhận huấn luyện. Huấn luyện viên cũng sẽ không bởi vì ai vừa khỏi bệnh mà nhẹ tay với họ.
Mà sau khi Lý Hiểu Nhạc khỏi bệnh thì lại càng dính chặt Quý Duy Phó hơn, chỉ cần có chút thời gian là sẽ xuất hiện ở bên cạnh Quý Duy Phóngay, dù không nói lời nào cũng vẫn cười giống như đứa ngốc vậy.
Quý Duy Phó đối với tình huống này cũng không lộ ra vẻ không kiên nhẫn gì mà ngược lại còn vô vùng vui sướng. Trong lòng mọi người không khỏi nghĩ thì ra thật sự là ‘Liệt nam sợ triền nữ’ nha!
*Liệt nam sợ triền nữ: Người đàn ông dù mạnh mẽ, cứng cỏi đến đâu cũng rất sợ bị phụ nữ bám đuôi, bám dai như đỉa.
Thời gian huấn luyện trôi qua rất
nhanh, thời điểm mới vừa vào doanh trại còn cảm thấy nửa tháng rất dài nhưng chỉ trong nháy mắt thì đã chuẩn bị kết thúc rồi.
Trước khi kết thúc trại hè hai ngày, bởi vì sẽ có một tiết huấn luyện sinh tồn thực tế vào cuối ngày mai khi sắp kết thúc trại hè, cho nên giờ phút này toàn bộ học sinh tham gia trại hè đều đang tụ tập trên thao trường để chờ đợi rút thăm phân đội.
Lúc xếp hàng, người đứng cạnh Lý Hiểu Nhạc chính là Bạch Liên gần đây an phận rất nhiều. Cô ta lẳng lặng đứng ở bên cạnh Lý Hiểu Nhạc, dáng vẻ thuỳ mị có thể lừa gạt tất cả mọi người. Cặp mắt mỹ lệ thỉnh thoảng nhìn Lý Hiểu Nhạc rồi mở miệng như muốn nói gì đó.
Xét thấy mình đối với loại hoa sen trắng này không có thiện cảm chút nào nên từ đầu tới cuối Lý Hiểu Nhạc đều lựa chọn không nhìn cô ta.
Cho nên dù cho ánh mắt Bạch Liên nhìn mình trần trụi rõ ràng đến mức người xung quanh cũng phát hiện được, thậm chí còn liên tục ẩn ý nhắc nhở Lý Hiểu Nhạc thì Lý Hiểu Nhạc vẫn kiên trì lựa chọn coi thường như cũ.
Muốn sống lâu thì hãy cách xa bạch liên hoa!
Cho đến khi bản thân Bạch Liên mở miệng thì Lý Hiểu Nhạc mới không thể lẩn tránh cô ta được nữa.
Lý Hiểu Nhạc không nói chuyện mà chỉ cười rất vô hại nhìn Bạch Liên chờ cô ta nói ra mục đích của mình, mặc dù gần đây người phụ nữ này rất an phận nhưng cô vẫn không tin tưởng cô ta thật sự an phận như vậy, chó không ăn cứt thì còn gọi là chó được sao.
“Lý Hiểu Nhạc, mình muốn nói chuyện với cậu!” Bạch Liên nói thẳng rõ ràng mục đích đến của mình, cô cho rằng ở trước mặt nhiều người như vậy ít nhất Lý Hiểu Nhạc sẽ có chỗ kiêng dè, nhưng không ngờ, sau khi Lý Hiểu Nhạc nghe đề nghị của cô thì lại không hề nghĩ ngợi chút nào mà đã cự tuyệt rất dứt khoát.
“Không muốn, giữa chúng ta có gì để nói chứ.” Lý Hiểu Nhạc không do dự chút nào mà lắc đầu từ chối, căn bản không thèm nhìn sắc mặt Bạch Liên trong nháy mắt đã thay đổi rất khó coi.
“Lý Hiểu Nhạc mình chỉ muốn có mối quan hệ tốt với bạn thôi, bạn có cần thiết phải như vậy không?” Bạch Liên cắn chặt môi dưới, dáng vẻ vô cùng tủi thân.
Vẻ mặt Lý Hiểu Nhạc đầy chán ghét nhìn Bạch Liên giả vờ giả vịt, kiên nhẫn đối với cô ta hầu như không còn một chút nào.
“Bạn học Bạch Liên, mình nghĩ chỉ cần bạn không chủ động tìm phiền toái thì mối quan hệ của chúng ta vẫn rất tốt.” Lý Hiểu Nhạc khoanh tay trước ngực nhìn Bạch Liên rồi lạnh lùng giễu cợt nói. “Hơn nữa bạn tỏ vẻ đáng thương ở trước mặt mình cũng vô dụng, mình không phải là mấy bạn nam sinh kia.”
Lời của Lý Hiểu Nhạc nghe thì mềm mại nhưng ý nói cô là: chỉ có những đứa con trai ngu xuẩn mới muốn hưởng thụ dáng vẻ kia của cô thôi, hãy tỉnh lại đi.
Bạch Liên thấy bộ dáng dầu muối không vào của Lý Hiểu Nhạc quả thực bực bội muốn tức điên, muốn phát tác nhưng để ý thấy ở đây có nhiều người nên phải cố nén lại. Nhưng mà nhìn ngực cô ta phập phồng kịch liệt cũng có thể thấy được tâm tình của cô chấn động lớn đến mức nào.
Giờ phút này, lần đầu tiên Lý Hiểu Nhạc ở trước mặt cô ta có cảm giác tự ti. Được rồi, so vòng ngực này thì cô ta thắng. Đậu xanh rau má, cô sống hai đời rồi vẫn đều chưa từng lớn như vậy qua.
“Lý Hiểu Nhạc, cậu đừng tưởng rằng nhà họ Quý dễ vào, với thân thế và bối cảnh nhà cậu mà muốn vào nhà Quý Duy Phó thì còn kém xa. Cha mẹ của anh ấy sẽ không tiếp nhận bình dân như cậu đâu.”
Bạch Liên dùng giọng chỉ hai người nghe thấy nói bên tai Lý Hiểu Nhạc. Cô chính là muốn kích thích Lý Hiểu Nhạc mất bình tĩnh trước mặt mọi người trong phòng khách, rồi tự mình rước lấy nhục. Để Quý Duy Phó thấy mình thuỳ mị hơn, tao nhã hơn.
Nhưng cô ta không ngờ, sau khi Lý Hiểu Nhạc nghe xong lời của cô ta thì chỉ khẽ nhíu mày thoáng nhìn cô một cái rồi nhếch môi nở nụ cười gian, cô cũng nói nhỏ một câu ở bên tai cô ta, cho cô ta một tin tức rất có lực sát thương.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Mình đã là người của Tiểu Phó rồi, Tiểu Phó còn nói mình sẽ là người duy nhất của anh ấy đấy.”
Lý Hiểu Nhạc nói nhẹ nhàng, âm lượng lại chỉ mình Bạch Liên nghe được. Bạn học chung quanh chỉ thấy đột nhiên sắc mặt Bạch Liên cực kỳ khó coi, mà Lý Hiểu Nhạc lại cười vô hại đến mức động lòng người, chỉ là nhìn kỹ sẽ phát hiện trong mắt của cô thoáng hiện lên một ánh sáng tinh nghịch.
Bạch Liên hung hăng đẩy Lý Hiểu Nhạc ra xa người mình, giờ phút này trong mắt của cô ta lóe lên ánh sáng điên cuồng, khiến cho bạn học chung quanh không kiềm được run rẩy.
Lúc này cô ta không che giấu nổi bản chất ác độc của mình. Một đôi mắt giống như rắn độc nhìn chằm chằm Lý Hiểu Nhạc, sự oán độc trong đó giống như là muốn phun độc ra vậy.
“Lý Hiểu Nhạc, đây là do mày tự tìm lấy! Dám cướp người đàn ông của tao thì tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu.”
Dáng vẻ Bạch Liên nghiến răng nghiến lợi này so với hình tượng thục nữ trước kia của cô ta thật sự là chênh lệch quá xa khiến cho người khác không có năng lực tiếp nhận, ngoại trừ Lý Hiểu Nhạc đã sớm nhìn thấu bản chất ác độc của cô ta thì những người còn lại đều ngẩn ngơ tại chỗ. Nhìn Bạch Liên buông những lời ác độc như vậy rồi rời đi rất lâu vẫn cảm thấy sau lưng vẫn còn một tầng mồ hôi lạnh.