Edit: LinhNhiBeta: BắpMùa hè sau 12 giờ, trời vô cùng nắng nóng, mặt đất cũng nóng hừng hực. Cho dù là người đi một mình trên đường cũng sẽ đổ mồ hôi, huống chi bây giờ Quý Duy Phó còn cõng một người gần trăm cân, cho dù ngày thường hắn không ra mồ hôi thì bây giờ mồ hôi cũng ướt đẫm lưng.
Nằm ở trên lưng Quý Duy Phó hưởng thụ đãi ngộ của công chúa, Lý Hiểu Nhạc cảm thấy không đành lòng, liền đưa tay ra lau mồ hôi ở trên trán giúp Quý Duy Phó.
“Đừng lộn xộn!” Quý Duy Phó cắn răng gầm nhẹ nói.
Đáng chết, hắn cảm nhận được hai khối mềm mại áp vào lưng hắn, cảm giác được sự khác biệt vô cùng rõ ràng với lồng ngực cường tráng của nam sinh, rõ ràng hắn đã đem mình và người trên lưng tách ra một khoảng, nhưng bởi vì cô nữ sinh này không đứng đắn mà cảm nhận càng thêm rõ ràng. Cảm giác này làm hắn không kiềm chế được, lại nhớ tới cảm giác trong lúc hôn vừa rồi càng làm cho hắn thêm khó chịu.
“Em…xin lỗi!” Cho là Quý Duy Phó ghét mình, Lý Hiểu Nhạc khổ sở cắn chặt môi dưới buồn rầu nói.”Nếu không anh để em xuống đi!”
Lý Hiểu Nhạc vừa nói xong, giống như được đại xá, Quý Duy Phó lập tức đặt người xuống, cái thở phào nhẹ nhõm kia ở trong mắt Lý Hiểu Nhạc chính là chứng cớ tốt nhất của việc anh ghét mình.
Bởi vì một chân không thể chịu được bao nhiêu trọng lực, mặc dù Lý Hiểu Nhạc đã cố gắng khống chế, vẫn không tránh được việc đem phần lớn trọng lực đặt lên người Quý Duy Phó, thân thể mềm mại của nữ sinh làm cho bước chân Quý Duy Phó thoáng dừng lại, rất nhanh đã phản ứng lại. Ai ngờ vừa cúi đầu từ góc độ của hắn vừa vặn thấy một mảnh trắng như tuyết, Quý Duy Phó lúng túng nhìn đi chỗ khác, đưa tay bế Lý Hiểu Nhạc lên.
“A!” Lý Hiểu Nhạc kinh ngạc kêu lên, theo bản năng hai tay ôm lấy cổ của Quý Duy Phó, kinh ngạc nhìn động tác này của Quý Duy Phó.
“Như vậy quá chậm!” Giọng nói Quý Duy Phó lạnh nhạt giải thích.
Chẳng lẽ anh phải nói là mặc kệ cõng hay dìu đều kích thích thị giác cùng xúc giác của anh sao?
“Dạ, vâng!” Lý Hiểu Nhạc đáp lời Quý Duy Phó, mặc dù bộ dáng bây giờ của anh lạnh như băng, thế nhưng có thể được người mình thích ôm vào trong ngực như vậy, trong lòng Lý Hiểu Nhạc vô cùng sung sướng.
...
Phòng y tế, bác sĩ xử lý sơ qua vết thương cho Lý Hiểu Nhạc, đưa cho cô một ít thuốc rồi nói một số điều cần chú ý, bởi vì vết thương không nặng cho nên chỉ cần bôi rượu thuốc khoảng hai ba ngày là khỏi, nhưng mà trong mấy ngày này chân kia tuyệt đối không được hoạt động mạnh.
Lý Hiểu Nhạc suy nghĩ, cô tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội tốt này được, nhất định phải làm cho Quý Duy Phó cam tâm tình nguyện làm ‘tài xế’ cho cô mới không phụ lòng với vết thương này. Thế nhưng phải làm như thế nào mới có thể khiến anh cam tâm tình nguyện cũng là một vấn
đề nan giải.
Suy nghĩ một lúc lâu cũng không ra, Lý Hiểu Nhạc phiền não vò vò tóc. Ngầng đầu nhìn Quý Duy Phó liền nhìn thấy một đôi tròng mắt sâu thăm thẳm, không cẩn thận sẽ rơi vào bên trong, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện.
Lúc Lý Hiểu Nhạc nhìn Quý Duy Phó mà sững sờ, Quý Duy Phó cũng nhìn cô. Dung mạo cô gái này không có gì nổi bật, nhưng trên người lại có khí chất đặc biệt làm cho người ta quên đi dung mạo bình thường kia.
Từ lần đầu tiên gặp mặt, cô đã không hề che giấu ý đồ với mình, cô ấy tính toán mình, những điều này vốn là điều mình ghét nhất, nhưng cô có một đôi mắt vô cùng thuần khiết, cho dù lúc tính kế anh cũng lộ ra vẻ thản nhiên. Loại mâu thuẫn này kết hợp lại ở trên người cô, làm cho anh không nhịn được mà tò mò muốn tìm hiểu.
“Quý Duy Phó, có thể nhờ anh giúp em một việc được không?” Lý Hiểu Nhạc thận trọng mở miệng nói.
“Nói nghe xem.” Không nói đồng ý hay không đồng ý, câu trả lời của Quý Duy Phó làm cho người ta thất vọng nhưng lại không nhịn được mà tràn đầy hi vọng.
“Là thế này, anh xem chân em bị thương, đi học về nhà cũng là một vấn đề lớn, cho nên em có thể nhờ anh chở em đi học trước khi chân khỏi không?” Nói xong Lý Hiểu Nhạc chắp hai tay vào với nhau, nhìn hắn, còn nịnh nọt thêm một câu: “Anh tốt bụng như vậy, nhất định sẽ đồng ý, có đúng không?”
“Đầu tiên cô cường hôn tôi, bây giờ lại bắt tôi làm tài xế đưa đón cô đi học, tiện nghi của tôi dễ chiếm như vậy sao?” Quý Duy Phó chống hai tay lên mép giường, nguy hiểm tiến đến gần mặt Lý Hiểu Nhạc.
“Vậy... Anh muốn như thế nào?” Lý Hiểu Nhạc chỉ vào môi mình, vô tội nói: “Nếu không anh hôn lại em là được rồi!”
“Cậu...” Không ngờ Lý Hiểu Nhạc lại ‘Vô liêm sỉ’ như vậy, bình thường Quý Duy Phó phản ứng nhanh hơn người, nhưng đối mặt với người cướp đi nụ hôn đầu của mình, còn dám trêu ghẹo như vậy, nhất thời không biết phải nói sao.
“Anh đã không phản đối, em sẽ coi như anh đã đồng ý!” Lý Hiểu Nhạc phản ứng cực nhanh kéo ngón áp út của Quý Duy Phó áp lên tay mình. “Vậy chúng ta liền móc ngoéo đóng dấu, xong. Không thể đổi ý!”
Đối mặt với việc Lý Hiểu Nhạc tự chủ trương, trong nháy mắt đó ánh mắt Quý Duy Phó lạnh lẽo, đó là biểu hiện cậu đang vô cùng khó chịu, nhưng ngay sau đó anh nghĩ đến cái gì, liền nở nụ cười cao thâm khó lường, “Được, vậy thì cô đừng hối hận!”