Chương 2 Phòng y tế
Chuyện Quý Bạch, một học sinh đơn thuần thiện lương, thành tích tốt đi cùng với Hạ Trầm, một học sinh vừa mới chuyển vào đã đánh nhau đến phòng y tế thực sự khiến cho người khác phải bất ngờ.
"Hai người bọn họ quen nhau à?"
"Trông không giống lắm."
"Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Quý Bạch không sợ cậu ta à? Hai người còn đi đến phòng y tế nữa chứ? Tôi bảo với cậu cái này, không biết đã vì điều gì mà mỗi khi tôi nhìn thấy cậu ta là cảm thấy phát run, đúng là không phải người của thế giới này mà."
Đối với cuộc trò chuyện sôi nổi của các bạn học trong lớp, Quý Bạch hoàn toàn không quan tâm đến vì trên đường đến phòng y tế, cậu chỉ cảm thấy toàn thân đều cứng ngắc. Cậu không biết nên nói gì, cũng không biết nên làm động tác gì, càng không biết phải bày ra biểu tình gì.
Kiếp trước, khi cậu hóa thành mèo ở bên cạnh Hạ Trầm trong mười năm đã sớm hình thành thói quen làm nũng ở bên người hắn. Đột nhiên trùng sinh trở về lại Quý Bạch, nhìn thấy khuôn mặt của Hạ Trầm, cậu không khỏi sẽ nhớ đến dáng vẻ người này ở kiếp trước ôm một cơ thể thực vật vô tri vô giác là cậu vào lòng, ra sức hôn hít.
Quý Bạch mặt đỏ tai hồng, suy nghĩ miên man. Những suy nghĩ hỗn độn trong lòng cậu không thể để Hạ Trầm phát hiện được, cậu chỉ có thể miễn cưỡng không để cho bản thân lộ ra chút manh mối nào, nhưng Quý Bạch lại không biết rằng điều này lại khiến cho khuôn mặt của cậu có chút méo mó. Vì thế, khi ánh mắt của Hạ Trầm nhìn sang, chính là thấy vẻ mặt nhăn nhó cau có của Quý Bạch, khiến cho trái tim hắn không tự chủ được mà hơi trầm xuống, đôi mắt cũng tối đi vài phần.
Quý Bạch là người thiện lương đơn thuần, không nỡ nhìn người khác bị thương, muốn ngồi cùng hắn có lẽ chỉ là thói quen giúp người lạ giải vây, dẫn hắn đến phòng y tế cũng chỉ là thấy tay của hắn bị thương nên muốn giúp đỡ. Lúc này khoảng cách của cậu gần với hắn như vậy, chắc là...cũng giống như những người bên ngoài sợ hãi và chán ghét hắn nhỉ.
Hạ Trầm hơi rũ mắt xuống, nhìn ra không chút cảm xúc nào.
Kiếp trước, khi Quý Bạch bị tai nạn giao thông rồi trở thành người thực vật, hắn dùng danh nghĩa bạn cùng lớp để giúp đỡ, cưỡng ép cậu phải ở bên cạnh mình trong suốt mười năm bất tỉnh.
Còn đời này...ánh mắt Hạ Trầm lặng lẽ rơi trên người Quý Bạch, trong mắt lóe lên một tia lửa điên cuồng.
Quý Bạch là của hắn, ai cũng không được cướp đi. Đời này, hắn muốn cho người này tỉnh táo, cam tâm tình nguyện mà ở bên cạnh hắn.
"Hạ Trầm." Quý Bạch ở một bên khác không biết trong lòng Hạ Trầm đang suy nghĩ gì, do dự một chút rồi quay đầu sang hỏi hắn: "Vì sao cậu lại đánh nhau?"
Giọng nói Quý Bạch nhẹ nhàng, mang theo cảm giác tươi trẻ sạch sẽ, nghe vô cùng thoải mái. Thời điểm cậu gọi Hạ Trầm, âm cuối hơi trầm xuống, bỗng dưng có thêm vài phần kiều diễm khiến yết hầu của Hạ Trầm khẽ nhúc nhích. Hạ Trầm nhịn không được liếm môi, tâm tình có chút phập phồng không yên.
Thấy một lúc lâu sau Hạ Trầm cũng không trả lời, Quý Bạch mím môi, không tiếp tục hỏi nữa. Thật ra thì ở bên cạnh Hạ Trầm trong mười năm ở kiếp trước, cậu biết rất nhiều chuyện về Hạ Trầm, bao gồm cả chuyện người này mắc chứng trầm cảm do di truyền. Hạ gia ở thành phố A, thanh danh hiển hách. Chuyện đại thiếu gia mắc chứng bệnh tâm thần do di truyền này là tuyệt đối không thể nhắc tới.
Kiếp trước có rất nhiều người gọi Hạ Trầm là kẻ điên, bởi vì hắn rất tàn bạo, tính tình lạnh lùng, hung ác và nham hiểm, thủ đoạn làm việc tàn nhẫn, có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Nhưng cho tới bây giờ không có ai biết rằng, Hạ Trầm thực sự là một kẻ điên. Hắn cần phải uống thuốc, cần phải gặp bác sĩ tâm lý, cần phải được tư vấn tâm lý,...tuy vậy, Quý Bạch nhớ rất rõ ở kiếp trước, Hạ Trầm chưa bao giờ đồng ý tiếp nhận tâm lý trị liệu. Cậu thậm chí đã từng thấy qua vô số lần Hạ Trầm cự tuyệt bác sĩ tâm lý chờ ở ngoài cửa.
Người này nói rằng, hắn không cần trị liệu. Hắn nói, trên đời này người duy nhất có thể trị cho hắn hiện giờ đang nằm trên giường bệnh. Vì thế, mỗi lần Hạ Trầm không thể khống chế được tâm tình của mình, hắn đều sẽ đi đến viện dưỡng lão, đến bên cạnh Quý Bạch.
Hắn nói cậu là thuốc của hắn.
Quý Bạch mím môi, không khỏi nhìn về phía khuôn mặt vẫn còn hơi ngây ngô của người này, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh của Hạ Trầm ở kiếp trước. Có lẽ tình huống hiện tại của cậu ấy chắc cũng không đến nỗi kém như kiếp trước. Hôm nay đánh nhau là vì không thể khống chế được cảm xúc sao?
"Hắn ta bị tôi đánh gãy một chân."
Giọng nói của Hạ Trầm một bên nặng nề vang lên, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, con ngươi tối đen mang theo một chút lạnh lẽo và lệ khí.
Quý Bạch sửng sốt, một lúc lâu sau mới kịp phản ứng là Hạ Trầm đang nói về cái gì.
"Hắn bị tôi đánh cả người đều bê bết máu, quỳ trên mặt đất cầu xin tôi tha thứ."
Những cây long não* xanh um tươi tốt được trồng trên đường từ lớp học đến phòng y tế, trời đang giữa hè, ánh nắng nóng như lửa đốt, Quý Bạch quay đầu nhìn phía Hạ Trầm, miệng hắn nhếch lên giống như đang cười, cũng không hiểu tại sao trong lòng Quý Bạch lại lành lạnh khó nói. Cậu mở miệng, nhưng lại không phát được âm thanh nào.
Như thể thấy được vẻ mặt và động tác của cậu, Hạ Trầm khẽ nhướng mày. Hắn dừng lại bước chân, cúi đầu xuống, tiến gần về phía Quý Bạch, đến khi chỉ còn khoảng hai centimet thì ngừng lại. Khoảng cách hai người gần đến mức hắn dường như có thể thấy rõ hình ảnh phản chiếu của hắn trong đôi mắt của Quý Bạch.
Quý Bạch khựng người lại. Trong mắt Hạ Trầm mang theo một chút lệ khí, con ngươi tối đen ẩn chứa những cảm xúc đang cuồn cuộn, hắn cẩn thận nhìn khuôn mặt của Quý Bạch, như thể đang muốn dùng sức khắc cậu thật sâu vào trong mắt.
"Lúc nãy ở trong phòng học, bọn họ nói tôi là kẻ điên."
Hạ Trầm khẽ cười nhạo một tiếng, sau đó nhìn Quý Bạch, dừng lại một chút, nhìn vào ánh mắt của cậu rồi chậm rãi mở miệng:
"Tất cả mọi người đều sợ tôi, còn cậu thì sao?"
Từ góc độ của Hạ Trầm nhìn vào Quý Bạch, thiếu niên có dáng người gầy, làn da trắng nõn, mái tóc mềm mại, bộ dạng sạch sẽ.
Cho dù hiện tại rõ ràng cậu ấy đang bị mình dọa sợ đến mức đôi mắt hơi mờ hơi nước, lộ ra vẻ trong sáng và ngây thơ, tựa như tất cả những gì đẹp đẽ nhất đều nằm trên người cậu ấy, tạo thành một sự quyến rũ mạnh mẽ đến mức hắn không thể khống chế được khát vọng cướp người này đi, từng giây từng phút khóa chặt lại bên cạnh mình.
Trong con ngươi bỗng dưng xẹt qua tia lửa, yết hầu Hạ Trầm hơi nhúc nhích. Hắn nhẹ nhàng thở ra, buộc bản thân mình phải bình tĩnh lại.
Quý Bạch rốt cục cũng lấy lại được tinh thần. Cậu ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Hạ Trầm. Ánh mắt của thiếu niên trong suốt, nhìn không ra một chút né tránh nào:
"Vì sao tôi lại phải sợ cậu?"
Cả ngày hôm nay tâm trạng của Hạ Trầm đều vô cùng bồn chồn khi nhìn thấy Quý Bạch, nhưng trong nháy mắt này, hết thảy những cảm xúc đó đều biến mất. Hơi thở hung ác nham hiểm lập tức thu liễm lại, giống như một con quái vật hung mãnh vừa thu lại móng vuốt sắc bén của mình, khóe miệng cũng không nhịn được cong lên một độ cong nhỏ, khuôn mặt trong nháy mắt liền trở nên ôn hòa. Hạ Trầm nhìn vào mắt Quý Bạch, cố nén xúc động muốn vươn tay xoa tóc của cậu.
Chú ý tới khóe môi hơi nhếch lên của Hạ Trầm cùng với cảm xúc vui sướng vô cùng rõ ràng của người này, trái tim của Quý Bạch hơi rung động, thời điểm cậu đang định nói cái gì đó thì đã đến phòng y