Sống Lại Để Yêu Đương Với Kẻ Cố Chấp

Chương 51


trước sau

Quý Bạch thậm chí không nghĩ đến chuyện đổi quần áo, lập tức chạy như bay xuống tầng dưới gặp Hạ Trầm.

Mùa đông thành phố A rất lạnh, khiến hơi thở cũng bốc thành khói trắng.

Nhưng từ giây phút nhìn thấy Hạ Trầm trở đi, Quý Bạch cảm thấy trái tim nóng bừng, giống như được ngâm mình trong làn nước ấm áp, cả người muốn bay lên trời.

Mười một giờ đêm, trong khu phố không có một bóng người.

Bóng dáng Hạ Trầm cao lớn, thẳng tắp, mang theo lạnh giá ngày đông, ánh sáng đền đường hắt lên người hắn, tạo thành cái bóng mờ mờ dưới mắt đất. Quý Bạch chạy về hướng hắn, tựa như đang chạy về phía ánh sáng.

Cậu nhào vào ngực hắn, hơi thở gấp gáp ôm chầm lấy hắn, trái tim đập thình thịch, gần như khó có thể tin. Quý Bạch ngây ngô cười thành tiếng, cứ thế ôm hắn một hồi lâu, mới lưu luyến không rời, thoát khỏi cái ôm của hắn, liếc nhìn bốn phía, nhỏ giọng nói: "Anh, sao anh lại đến đây rồi?"

"Lúc nãy gọi điện thoại, anh còn đang ở nhà..." Quý Bạch nói năng hơi lộn xộn, câuj vui sướng sắp điên rồi, đôi mắt sáng lóng lánh nhìn Hạ Trầm không dời mắt, nếu cậu có một cái đuôi, chắc là cái đuôi đó đang quấn lấy Hạ Trầm mà lắc lư.

"Anh... anh có lạnh không? Anh mới khỏi bệnh, sao lại tới đây, đứng bao lâu rồi?"

Hạ Trầm không trả lời câu hỏi của Quý Bạch ngay.

Hắn thấy Quý Bạch chỉ mặc áo ngủ, đi dép lê chạy xuống, hơi nhíu mày, cởi áo khoác choàng lên người cậu, kéo cậu ra ngoài.

"Em không lạnh, đừng khoác áo cho em..." Quý Bạch vô thức từ chối ngay, còn hơi sốt ruột, Hạ Trầm mới khỏi sốt không lâu mà.

"Tai đã lạnh đỏ thế kia rồi, em không nghe lời anh đấy à?" Hạ Trầm nhăn mày liếc Quý Bạch, "Đừng lộn xộn".

Hắn kéo Quý Bạch vào trong chiếc xe dừng ở ven đường, mở điều hòa, chờ khi trong xe ấm áp, sờ tay Quý Bạch cũng đã ấm lên, sắc mặt Hạ Trầm mới tốt hơn.

Quý Bạch nhìn hắn, không nhịn được hơi rụt cổ lại.

Cậu vươn tay thử kéo tay hắn: "Anh, anh lái xe tới à? Nói chuyện điện thoại với em xong thì đi ngay?"

Hạ Trầm ừ một tiếng, giơ tay lên xoa đầu Quý Bạch để trừng phạt.

"Ai bảo em không mặc áo khoác đã chạy xuống? Anh mới khỏi ốm, em lại muốn làm mình ốm theo sao?"

Ban ngày nghe thấy giọng nói của bạn nhỏ là biết cậu nhớ mình, tối đến đùa cậu vài cậu, Quý Bạch đã thành thật thừa nhận.

Thế là Hạ Trầm giục Quý Bạch đi tắm, thừa cơ lái xe đến thẳng nhà cậu.

Đã là mười một giờ đêm, hắn chỉ định đứng dưới này làm bạn nhỏ vui mừng một lát, lại không ngờ cậu to gan, chạy thẳng xuống nhào vào ngực mình.

Đáng lẽ bạn nhỏ không ngoan, phải dạy dỗ lại, nhưng nhìn cậu ngây ngốc vui sướng nhìn hắn, lòng hắn mềm nhũn, khẽ thở dài, nắm tay cậu hôn lên: "Lạnh không? Mẹ em có biết em chạy xuống đây không?"

Quý Bạch khoác áo khoác của Hạ Trầm, cả cơ thể như bị bao vây bởi hơi thở của hắn, cậu bình tĩnh nhìn Hạ Trầm, khuôn mặt đỏ hây hây, trái tim đập thình thịch, nghe giọng hắn, cả đáy lòng đều ấm áp. Cậu lắc đầu nhỏ giọng nói: "Không lạnh, không lạnh chút nào, em thấy anh nên mừng quá, không nghĩ nhiều đã chạy xuống..."

"Còn mẹ em..." Quý Bạch ho một tiếng, lúc này mới nhớ đến, chột dạ bảo: "Em về liền vào phòng làm bài, chắc là mẹ em không biết em ra ngoài".

Mặc dù cậu cũng sợ bị mẹ phát hiện, nhưng cậu lại muốn ở cạnh Hạ Trầm hơn.

Hạ Trầm cong cong moi, thở dài cười nói: "Mẹ em mà biết mười một giờ khuya, anh còn kéo em ra đây, chỉ sợ sau này ban ngày cũng không cho anh tới nữa".

"Không đâu". Quý Bạch đã năm ngày không được gặp Hạ Trầm, giờ này khắc này chỉ hận không thể dán con mắt lên người của hắn, mím môi nhỏ giọng nói: "Bình thường em hay làm bài trong phòng, mẹ sẽ không vào quấy rầy, lúc em về nói nhỏ một chút, mẹ sẽ không phát hiện".

bị Quý Bạch dùng dáng vẻ như một con thú nhỏ lấy lòng, Hạ Trầm nhìn cậu, tâm tình vô cùng tốt, bàn tay giơ lên vu0t ve môi cậu, ừ khẽ, nói: "Bảo bối ơi, thế nên bây giờ em có thể ở cạnh anh trai thêm một lát, đúng không?"

Quý Bạch vội vàng gật đầu ngay, hai mắt sáng bừng: "Ở thêm nửa tiếng nữa nhé, được không anh?" Cậu dừng một chút, nhìn Hạ Trầm, hơi tủi thân: "Mấy ngày rồi chúng ta không gặp..."

Hạ Trầm mỉm cười, "Ừ... nửa tiếng nữa."

"Bảo bối, lúc nãy gọi điện em đã nói gì?" Hạ Trầm giống như mới nhớ ra chuyện gì, dựa vào ghế lại, dù bận mà vẫn ung dung nhìn Quý Bạch, nói nhỏ: "Gặp sẽ gọi anh trai".

"Gọi anh nghe một tiếng xem nào".

Quý Bạch mím môi, mặt từ tử đỏ bừng.

Cậu nhìn Hạ Trầm, hơi khó mở miệng.

Hạ Trầm hơi nhướng mày, nâng tay đến nhẹ nhàng véo mũi cậu: "Sao thế, không muốn gọi à?"

"Bảo bối, lúc nãy trong điện thoại em bảo gặp rồi sẽ gọi, anh trai mười một giờ đêm chạy đến đây, thế mà em lại muốn đổi ý sao?"

Quý Bạch mặc kệ Hạ Trầm tùy ý véo mặt, gương mặt đỏ bừng, giải thích: "Không phải..."

Dừng một chút, Quý Bạch do dự ngẩng đầu lên, nhìn Hạ Trầm, nhỏ giọng nói: "Anh trai..."

Con ngươi đen nhánh đầy ý cười, Hạ Trầm xoa đầu Quý Bạch: "Bạn nhỏ ngoan quá".

Mặt Quý Bạch càng đỏ.

Quý Bạch nhớ Hạ Trầm, Hạ Trầm đương nhiên cũng rất nhớ Quý Bạch.

Thấy bạn nhỏ vừa mừng vừa sợ, áo khoác cũng không kịp khoác lên đã chạy từ trên nhà xuống, ngượng ngùng cúi đầu gọi hắn là anh trai. Nói thực, Hạ Trầm chỉ hận không thể kéo thẳng cậu vào trong lồng nguc, vò nát cậu.

Nhưng bây giờ họ đang ở dưới nhà Quý Bạch, Trần Diệp Quyên chưa đi ngủ.

Hạ Trầm mỉm cười, cố ép xúc động trong lòng mình xuống, từ tốn kéo áo khoác lại cho Quý Bạch, "Đừng để bị lạnh".

Nhắc tới chuyện này, Quý Bạch vội vàng hỏi Hạ Trầm: "Anh, anh đã hết ốm thật chưa? Họng có còn khó chịu nữa không?"

"Ổn rồi, khỏi cả rồi". Hạ Trầm nghiêng người sang, lấy hộp đồ phía sau ra, đưa cho Quý Bạch ra hiệu cậu mở hộp. "Hôm nay đi mua quần áo, em lấy về thử đi xem có vừa không?"

Hai mắt Quý Bạch sáng lên: "Đồ tình nhân hôm nay anh mua đấy sao?"

Hạ Trầm ừ một tiếng, cười nhẹ gật đầu, "Đúng vậy. mua hai bộ giống y hệt nhau, lúc anh muốn mua hai bộ khác số đo, có nhân viên còn hỏi có phải anh mua cho em trai không".

Quý Bạch ngây người, hỏi trong vô thức: "Vậy anh... anh nói thế nào?"

Hạ Trầm cười: "Anh nói không phải em trai".

Cúi đầu li3m môi cậu một cái, thấp giọng nói: "Không phải em trai, là bạn trai".

Mặt Quý Bạch đỏ đến tận mang tai.

Giọng điệu của Hạ Trầm khi nhắc đến "bạn trai" quá tự nhiên, khiến lòng Quý Bạch ngọt lịm.

Thế nhưng hắn lại thản nhiên giới thiệu mình với người khác như thế, Quý
Bạch thật ngượng ngùng.

"Có thế mà đã xấu hổ hả?" Hạ Trầm cười, nhìn Quý Bạch, nói nhỏ: "Bảo bối, bên bố mẹ em, coi như chúng ta đã nói rõ rồi, một ngày nào đó tất cả mọi người đều sẽ biết hai chúng ta đang ở bên nhau, khi đó em cũng xấu hổ sao?"

Quý Bạch vội vàng lắc đầu, "Không đâu, em sẽ không xấu hổ... em chỉ là..." Quý Bạch khụ một cái, ngước mắt nhìn Hạ Trầm, nhỏ giọng nói: "Anh, anh bảo với họ quần áo này anh mua cho em, thế người ta nói thế nào?"

"Các cô ấy ấy à". Hạ Trầm vuốt nhẹ vành tai Quý Bạch, nhàn nhạt mở miệng: "Nói anh đối xử với em thật tốt".

Vạn vạn không ngờ tới lại là câu trả lời như thế, Quý Bạch bị sặc, lúng ta lúng túng gật đầu.

"Bảo bối, cuối tuần này Tề Già Nam và Hàn Dục mời chúng ta, em còn nhớ không?"

Quý Bạch gật đầu, ừ một tiếng, "Anh bảo, bác sĩ Tề muốn cùng người anh ấy yêu ra nước ngoài kết hôn".

"Đúng thế". Hạ Trầm nhìn Quý Bạch: "Sau khi kết hôn thì không gọi là bạn trai nữa".

Quý Bạch vô thức gật đầu.

Hạ Trầm mỉm cười, cúi đầu trêu cậu, "Em nói xem, nên gọi là gì nhỉ?".

"..." Quý Bạch suýt chút nữa đã bật ra chữ kia, lại bị sặc.

Nhìn nét mặt cậu thay đổi, ý cười trong mắt Hạ Trầm đậm hơn, thấp giọng giục cậu: "Mau nói anh nghe, sau khi kết hôn thì gọi thế nào?"

"Chúng ta... chúng ta còn chưa kết hôn mà..." Quý Bạch không gọi được.

Hạ Trầm li3m môi, ánh mắt sáng rực: "Bảo bối ngoan, em xem, anh của em muộn thế mà còn đến tìm em, gọi tiếng chồng ơi anh nghe nào, có được không?"

Mặt Quý Bạch đã đỏ đến mức muốn nhỏ máu.

Giọng nói của Hạ Trầm trong không gian yên tĩnh, trầm thấp thu hút, lại vô cùng có tính xâm lược.

Quý Bạch ngượng ngùng đến cực điểm, giãy dụa một hồi, cuối cùng chí khí vẫn chịu khuất phục hắn.

Quý Bạch ngước mắt nhìn Hạ Trầm, tai đỏ mặt đỏ, nhỏ giọng gọi: "...Ch..."

Câu gọi còn chưa hoàn chỉnh, điện thoại đã kêu lên.

Hạ Trầm còn đang đợi bạn nhỏ gọi mình là chồng, nghe thấy tiếng điện thoại, gân xanh trên trán căng ra, sắc mặt hơi tối đi, còn định cúp máy hộ cậu, nào ngờ lại thấy người gọi đến là Trần Diệp Quyên.

Quý Bạch cũng ngạc nhiên, nhìn Hạ Trầm một cái rồi mới nhận điện thoại.

"Mẹ".

"Vâng... con mới ra ngoài..."

"Dạ... con mua đồ..."

"Từ Hạo?"

"Vâng... con về ngay đây ạ..."

Cậu cúp điện thoại, nhìn về phía Hạ Trầm, cười khan: "Mẹ em nói Từ Hạo đến tìm em, hình như muốn mượn đề gì đó".

"Bà ấy vào phòng không thấy em mới gọi điện, em nói là em ra ngoài mua đồ..."

"Từ Hạo?" Hạ Trầm nhíu mày, "Muộn thế rồi cậu ta còn tới làm gì?"

Hắn nhìn Quý Bạch, hơi bất đắc dĩ, "Nhanh đi lên thôi".

Sợ Trần Diệp Quyên phát hiện ra, Quý Bạch vội vàng ừ một tiếng, "Vậy em về nhé, anh, muộn thế rồi, anh cũng nhanh về đi, có được không?" Vừa nói, Quý Bạch vừa nhanh chóng, lưu luyến không rời hôn lên má Hạ Trầm một cái, sau đó vội vã xuống xe chạy về nhà.

Hạ Trầm ngồi ở trong xe, nhìn theo bóng lưng Quý Bạch chạy về, cũng không khởi động xe ngay.

Hơn mười phút sau.

Hạ Trầm tựa vào ghế lái, cầm điện thoại nhắn tin cho Quý Bạch.

Hạ Trầm: Về rồi chứ?

Quý Bạch trả lời rất nhanh: Vâng, về rồi. Hình như mẹ em không nghi ngờ, chỉ hỏi em có lạnh không.

Hạ Trầm: Từ Hạo đâu, muộn thế cậu ta cò tìm em làm gì?

Tin nhắn này mới gửi đi, Quý Bạch còn chưa kịp trả lời, điện thoại của Hạ Trầm đã rung lên một cái.

Trong nhóm ba người, Từ Hạo gửi vào một tấm ảnh chụp sách bài tập.

Từ Hạo: @ Quý Bạch, sáng nay tôi còn bảo mẹ tôi đi công tác tuần sau mới về, không ngờ lại bị bà ấy tập kích....

Từ Hạo: Quý Bạch, sao lúc nãy ông không ở nhà thế, cô giúp tôi tìm đề, làm tôi ngượng quá.

Quý Bạch:... Hạ Trầm vừa tới, tôi mới ở dưới tầng với anh ấy.

Từ Hạo:!!!! Anh Hạ, lúc nãy anh Hạ cũng ở đây!!!

Từ Hạo: Biết thế tôi đã không đi ngay, qua chào hỏi anh Hạ một cái.

Từ Hạo: @ Hạ Trầm, anh Hạ chúng ta có duyên quá! Thật đấy!

Từ Hạo: Hôm nay mẹ tôi đột nhiên đi công tác về, tóm được tôi đang chơi game, thế là mắng tôi dã man lắm, tôi phải lấy cớ đến tìm Quý Bạch mượn sách, hê hê, thế là mẹ tôi không mắng tôi nữa, còn bảo tôi đi nhanh về nhanh.

Từ Hạo: Không ngờ tùy tiện tìm một cái cớ trốn khỏi bàn tay của mẹ, lại gặp được anh Hạ!

Từ Hạo: Anh Hạ, chừng nào anh đi học lại thế?

Điện thoại rung không ngừng, Hạ Trầm nhìn tin nhắn Từ Hạo gửi đến, đè tay lên mi tâm.

Quý Bạch da mặt mỏng, vất vả lắm hắn mới dụ dỗ được cậu gọi hắn một tiếng "chồng ơi".

Kết quả lại bị một cuộc điện thoại phá hỏng.

Hạ Trầm lạnh mặt rũ mắt nhìn Từ Hạo nói chuyện trong nhóm.

Từ Hạo cầm điện thoại vừa đi về vừa nhắn tin, nghĩ đến lúc nãy không chịu chờ Quý Bạch, bỏ lỡ cơ hội gặp Hạ Trầm, cậu ta không nhịn được đấm ngực dậm chân.

Cậu ta lạch cạch gõ chữ, chuẩn bị nhắn tin vào nhóm, đột nhiện phát hiện một thông báo trên màn hình.

"Bạn đã bị Hạ Trầm đá ra khỏi nhóm".

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện