Beta: Vũ An.
Edit: lngthl.
◕◡◕
Chương 9: Truyền giấy
Từ góc độ của Quý Bạch thì không nhìn thấy rõ vẻ mặt của Hạ Trầm lắm, chỉ thấy động tác của hắn hơi cứng lại một chút.
Hắn nghiêng đầu nhìn Quý Bạch, đôi mắt đen tối thâm trầm, giống như đang nghi ngờ, kinh ngạc, càng giống như đang kìm nén, muốn nói rồi lại thôi, nhưng tất cả những cảm xúc ấy chỉ xuất hiện trong chốc lát rồi lại biến mất.
Nhanh đến nỗi tựa như đây chỉ là ảo giác.
Quý Bạch còn chưa kịp nhìn cho rõ thì Hạ Trầm đã rủ mắt xuống, lấy tờ giấy trong tay gấp lại, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt phẳng hai cái, sau đó kẹp tờ giấy vào trong trang sách.
Quý Bạch ngẩn ra.
Cái này là có ý gì? Đây là không muốn trả lời sao? Cậu tốn nhiều dũng khí như vậy để mặt đối mặt với Hạ Trầm, nhưng tại sao Hạ Trầm lại không có phản ứng nào chứ?
Quý Bạch cảm thấy thật khó chịu, hận không thể ngay bây giờ lập tức tìm Hạ Trầm hỏi cho rõ ràng. Nhưng lời vừa đến bên miệng thì cậu lại không biết nên nói thế nào, chẳng lẽ nói: trùng hợp ghê, cậu không thích phụ nữ à, tôi cũng không thích phụ nữ, hay, cậu xem, tôi thích đàn ông cậu cũng thích đàn ông, bằng không cậu cân nhắc đến việc thích tôi thử xem?
Suýt chút nữa Quý Bạch đã bị sặc bởi những suy nghĩ lộn xộn trong đầu mình, cậu yên lặng rụt cổ xuống. Tuy rằng không biết Hạ Trầm vì sao lại không có phản ứng gì, nhưng mà… hiện tại cũng không phải là lúc thích hợp để thảo luận những việc này. Quý Bạch lắc lắc đầu, vứt những suy nghĩ không phù hợp ra khỏi đầu. Cậu mím môi, cố gắng đặt lực chú ý ở trên sách vở trước mặt.
Bàn tay của Hạ Trầm vô thức vuốt ve trang giấy trên quyển sách, có hơi thất thần. Từng một chữ mà Quý Bạch viết cho hắn hắn đều xem hiểu, nhưng lại không rõ những lời Quý Bạch đã nói rốt cuộc là có ý gì. Hoặc là nói, khi hắn nhìn thấy Quý Bạch viết xuống dòng chữ ấy, trong lòng Hạ Trầm dâng lên một loại du͙ƈ vọиɠ mãnh liệt không thể kiềm chế nổi, thúc giục hắn nghe theo lời Quý Bạch mà đến gần cậu.
Nhưng sau khi tới gần rồi thì sao? Liệu hắn có dọa sợ Quý Bạch không? Hạ Trầm giấu đi những cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, hắn thở ra một hơi, nắm chặt lấy lòng bàn tay.
Lúc tan học, vốn dĩ Quý Bạch định thăm dò Hạ Trầm một lần nữa, nhưng còn chưa nói được hai câu thì đã bị chủ nhiệm lớp gọi lên văn phòng.
Trong phòng làm việc.
Vương Kiến Quốc ngồi trước bàn làm việc, lấy mắt kính đeo lên, cầm ly trà lên uống một ngụm rồi sau đó mới nhìn đến Quý Bạch đang ở trước mặt, trong mắt hiện lên một tia hài lòng.
"Thứ hai tuần sau là lễ khai giảng, em là người đứng nhất khối 11, thầy đã thảo luận với chủ nhiệm khối và hiệu trưởng, bọn thầy mong rằng đến lúc đó em sẽ đại diện cho lớp chúng ta cùng cả khối 11 lên trên sân khấu để phát biểu. Quý Bạch à, em là học sinh ưu tú nhất của thầy, lần phát biểu này cũng rất quan trọng, thầy hy vọng em sẽ chuẩn bị thật kĩ càng." Vương Kiến Quốc mỉm cười ôn hòa với Quý Bạch: "Nhưng em cũng không cần quá hồi hộp, chỉ cần làm như bình thường là được, thầy tin tưởng em nhất định sẽ làm thật tốt."
Quý Bạch gật đầu đồng ý, kiếp trước cậu cũng đại diện cho toàn bộ học sinh lớp 11 lên phát biểu ở lễ khai giảng, sống lại một lần tự nhiên cũng không cảm thấy hồi hộp mấy, chỉ là… Nếu không lầm thì không lâu sau buổi lễ khai giảng ở kiếp trước, cậu xảy ra tai nạn xe rồi trở thành người thực vật.
Quý Bạch lắc đầu không nhớ lại những chuyện đó nữa, nói với Vương Kiến Quốc: "Cám ơn thầy Vương, em sẽ chuẩn bị thật kỹ."
Sau khi nói xong, Quý Bạch nhìn đồng hồ định chuẩn bị trở về phòng học, nhưng chưa kịp đi ra ngoài, đã bị Vương Kiến Quốc gọi lại.
"Còn một chuyện nữa." Vương Kiến Quốc đặt chén trà trong tay xuống, nhìn Quý Bạch do dự một chút rồi mở miệng nói: "Học kỳ mới này, em có cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không?"
Quý Bạch có chút khó hiểu lắc đầu: "Không có ạ."
Vương Kiến Quốc nghe xong thì gật đầu, trầm mặc một lúc rồi lại nhìn Quý Bạch, cân nhắc nói: "Là như vầy, theo lý mà nói, với thành tích của em thì phải ngồi cùng bàn với một bạn cũng có cùng thành tích tốt. Nhưng mà học kỳ này lớp chúng ta có học sinh mới chuyển tới ——" Vương Kiến Quốc dừng một chút, nhìn Quý Bạch rồi mở miệng nói: "Nếu em không muốn ngồi cùng bàn với học sinh mới này thì thầy có thể nghĩ cách để giúp em đổi chỗ."
Quý Bạch đầu tiên là ngẩn ra, sau đó thì lắc đầu: "… Em cảm thấy bây giờ đã rất tốt rồi, không cần đổi đâu ạ, cám ơn thầy."
Thấy vẻ mặt của Quý Bạch vẫn bình thường không có chút khác lạ nào, Vương Kiến Quốc không khỏi có chút sốt ruột, ông đứng dậy rồi đè thấp giọng nói: "Quý Bạch à, em không cần phải sợ, em có ý kiến gì thì cứ nói."
Quý Bạch nhìn Vương Kiến Quốc, mím môi rồi sau đó nhẹ giọng hỏi: "Vì sao thầy lại không muốn em ngồi cùng bàn với Hạ Trầm ạ?"
Vương Kiến Quốc bị hỏi thì cứng người lại, khi nghe thấy tên Hạ Trầm, mí mắt của ông không khỏi giật giật vài cái. Ông ho khan một tiếng, hắng giọng rồi sau đó mới lắc đầu: "Không, không phải là thầy không muốn em ngồi cùng với Hạ Trầm, chỉ là… chỉ là sợ em không thích ứng được, sẽ ảnh hưởng đến việc học của em mà thôi."
Nghe vậy, Quý Bạch không khỏi nở một nụ cười rạng rỡ, cậu lắc đầu: "Thầy không cần phải lo lắng ạ, sẽ không ảnh hưởng đến việc học của em đâu, Hạ Trầm cậu ấy. . . rất tốt."
Nghe Quý Bạch nói như vậy, Vương Kiến Quốc càng không yên lòng. Ông thật lòng thích học sinh Quý Bạch này, nhưng cũng đồng thời rất kiêng kỵ Hạ Trầm.
Không sai, chính là kiêng kỵ.
Làm một giáo viên, đối với học sinh của mình mà dùng từ kiêng kỵ này nghe có vẻ hơi khoa trương, nhưng mà… trong đầu Vương Kiến Quốc hiện ra vẻ mặt của Hạ Trầm khi hắn đánh gãy chân của Phùng Hàn ở sân thể dục, huyệt thái dương lại giật giật.
Ông chưa từng nhìn thấy qua học sinh nào như vậy, cũng càng sợ những học sinh như thế.
Có học sinh trung học bình thường nào mà có thể đánh cho người ta sắp chết như vậy không, mà coi như là đã chết, nhưng làm sao lại có thể đánh người khi mặt không đổi sắc như vậy chứ.
Thành thật mà nói, sau khi chuyện này xảy ra thì ông đã đến tìm chủ nhiệm khối cùng với hiệu trưởng, không muốn để Hạ Trầm vào lớp của mình nữa. Nhưng ông tuyệt đối lại không nghĩ tới là, cho dù chủ nhiệm khối hoặc hiệu trưởng đều giống như đang giấu chuyện gì đó rồi từ chối ông, đồng thời còn ngầm nhắc một chút về lai lịch của Hạ Trầm.
Hạ gia ở thành phố A, ai lại không biết chứ?
Người như Hạ Trầm thật sự rất nguy hiểm, hắn làm bất cứ chuyện gì cũng không có kiềm chế lại, nếu hắn thật sự phát điên lên, nhất định sẽ biến thành ma quỷ, đây là một điều vô cùng tồi tệ.
Vương Kiến Quốc là một người nhát gan, ông không dám đắc tội với Hạ Trầm, nhưng làm một giáo viên, ông cũng thật sự không bằng lòng nhìn học sinh mà mình tự hào nhất ngồi cùng với người như Hạ Trầm.
Ông do dự một chút, vẫn là gọi Quý Bạch lại: "Nếu một ngày nào đó em muốn đổi chỗ… thì cứ nói với thầy."
Quý Bạch gật đầu, mỉm cười với Vương Kiến Quốc rồi rời khỏi văn phòng. Cậu có thể cảm nhận được sự lo lắng của Vương Kiến Quốc. Trong trí nhớ của cậu, ở kiếp trước, cũng có rất rất nhiều người sợ hãi và kiêng kỵ Hạ Trầm giống như thế này.
Quý Bạch không khỏi có chút đau lòng, cậu nhéo nhéo đầu ngón tay đang run lên, hít một hơi thật sâu rồi động viên bản thân, tất cả mọi người đều không muốn đến gần Hạ Trầm thì sao chứ? Hạ Trầm rõ ràng… Chưa bao giờ là người sẽ để ý đến ánh mắt của người bên ngoài.
Huống chi đời này Hạ Trầm còn có cậu.
Nghĩ đến đây, vành tai của Quý Bạch ửng đỏ, tâm trạng phấn chấn lên hẳn, bước thật nhanh trở về lớp học.
Lúc Quý Bạch trở về lớp học thì vừa lúc chuông vào tiết vang lên, cậu vội vàng chạy về chỗ ngồi của mình trước khi giáo viên bước vào lớp. Sau khi ổn định chỗ ngồi, hơi thở của cậu có chút gấp, cậu vỗ vỗ ngực, nuốt một ngụm nước bọt rồi mới bình tĩnh trở