"Tên gì?" Lữ Mộc hỏi bóng lưng người phụ nữ, cậu có ấn tượng không tệ lắm với cô gái này, vừa rồi một đám người trên xe không ai xuống xe giết tang thi, chỉ có cô gái này xuống xe, cằm dao phay chém giết tang thi, nhìn cách cô chém giết tang thi, thân thủ của cô gái này rất tốt, hơn nữa mãi đến khi họ tới cô cũng không dừng tay.
Nghe câu hỏi của Lữ Mộc, bóng lưng cô gái như sững lại rồi quay đầu nói :"Tâm Dao."
"Muốn đi theo chúng tôi không?" Thương Liêm hỏi tiếp.
Cô gái im lặng nhìn hai người thật lâu, khi Lữ Mộc và Thương Liêm cho rằng cô không muốn đi, cô rốt cuộc nói :"Muốn."
Nghe câu trả lời của cô gái, Lữ Mộc nói :"Chúng tôi chỉ mang một mình cô." Nói xong nhìn đoàn xe phía sau cô gái.
"Tôi vốn chỉ có một mình." Tâm Dao nhìn đoàn xe sau lưng, trong mắt chợt lóe lên chán ghét rồi biến mất :"Là bọn họ mặt dày đuổi theo, bỏ cũng bỏ không được, vừa nãy sở dĩ do dự cũng là bởi vì bọn họ, tôi và các anh đi, bọn họ chắc chắn cũng sẽ đuổi theo, nhưng tôi nghĩ dù tôi không đi với các anh, bọn họ cũng sẽ đuổi theo các anh, bởi vì các anh mạnh hơn tôi rất nhiều, bọn họ có thể càng thêm an tâm núp phía sau các anh."
"A, thú vị." Thương Liêm cong môi :"Đi thôi, cần phải trở về rồi, Hoa Thư và những người khác chắc đã sốt ruột lắm rồi." Thương Liêm kéo tay Lữ Mộc, trực tiếp đi tới xe việt dã.
"Đừng để ý tới họ, cô bỏ chiếc xe kia đi, lên xe chúng tôi." Lữ Mộc nói với Tâm Dao.
Tâm Dao gật đầu, đuổi theo bước chân của hai người, cô đương nhiên sẽ không quan tâm tới đám người đó, cô vốn cũng không phải là người tốt gì, cô cũng sẽ không mềm lòng, chỉ mặc kệ thôi, nhưng gần đây cô càng thêm chán ghét bọn họ, mấy ngày sau cô sẽ giết bọn họ cũng không chừng.
"Mọi người chờ, chờ tôi một chút!" Ba người lần nữa dừng bước quay đầu lại nhìn, thấy người tới, Lữ Mộc trực tiếp chán ghét quay đầu, không muốn để ý.
Thương Liêm nhìn người phụ nữ chạy tới liền hiểu vì sao Lữ Mộc có phản ứng như thế, người phụ nữ này không phải là người phụ nữ không ngừng la hét sao, Thương Liêm cũng không để ý nữa, ba người cùng nhau không quay đầu lên xe.
"Ai nha, các anh chờ tôi, các anh mang theo người phụ nữ bẩn thỉu kia sao lại không mang theo tôi." Người phụ nữ kia thét lên đuổi theo, mãi đến khi nhìn thấy ba người không quay đầu lên xe mới dậm chân, đi đến chiếc Honda màu đỏ tươi, vẫn chửi trong miệng :"Phi, thứ gì, không cho tôi đi theo, tôi càng muốn đi theo, đừng hòng bỏ rơi tôi."
"Chị, nhanh lên xen, nếu không nhanh lên thì sẽ không đuổi kịp bọn họ." Trong chiếc Honda màu đỏ, một thanh niên khoảng 20 nói với người phụ nữ còn đang mắng chửi.
"Con gái, con nhanh lên đi, những người khác đều chạy theo rồi kìa." Nhìn những chiếc xe khác đều đã chạy theo, con gái mình thì vẫn rề rà, người phụ nữ trung niên sốt ruột nói.
Người phụ nữ đó không nhịn được nói :"Biết rồi, la cái gì, bọn họ không bỏ rơi được tôi." Nói xong liền tiến vào chỗ lái, giẫm lên chân ga, đuổi theo chiếc xe phía trước.
Cho nên trên đoạn đường này cuối cùng Lữ Mộc cũng cảm nhận được bị người coi làm bia đở đạn có cảm giác thế nào, hiện tại trong đầu cậu không ngừng lặp đi lặp lại chữ :"Giết...giết...giết..." Tuy không có đám người theo sau bọn họ vẫn sẽ giết tang thi cản đường, nhưng khi biết đám người theo sau núp phía sau bọn họ coi bọn họ là bia đở đạn, cảm giác không giống nhau, huống chi phía sau thường truyền tới tiếng thét chói tai...
"Sắp tới rồi, tới nơi rồi tính, anh có cảm giác xấu, đám kéo dán chó đó chút rồi giải quyết." Thương Liêm cầm tay cậu, hắn biết Lữ Mộc không kiên nhẫn nhưng ngay từ đầu mắt phải hắn cứ nhảy liên tục, cảm giác này thật không tốt, hắn lo lắng bọn Hoa Thư đã xảy ra chuyện.
Lữ Mộc cằm chặc lại tay hắn trả lời :"Dạ." Cậu đương nhiên biết cái nào nặng cái nào nhẹ.
Tâm Dao ngồi ở phía sau nhìn bàn tay nắm chặc của hai người, trong mắt lóe lên tia hiểu rõ.
Cứ như vậy, hai người mang theo đám keo dán chó chạy thẳng tới đài phát thanh W.
Cách đài phát thanh càng gần, chân mày hai người nhăn càng chặc, trong không khí càng ngày càng nồng đậm mùi hôi thối, còn có tiếng gào thét truyền tới như có như không khiến hai người càng thêm bất an.
Thời điểm cách đài phát thanh một khoảng, Lữ Mộc thấy biểu ngữ treo trên tòa nhà, đồng thời cũng nhìn thấy rậm rạp tang thi tụ tập chặn trước cửa.
"Xem ra bọn họ bị tang thi bao vây." Thương Liêm cũng thấy biểu ngữ, như các đội viên đoán, hai người một giây cũng không nghĩ tới bỏ rơi bọn họ.
"Trước dẫn dắt đám tang thi này ra chỗ khác." Nhìn kính chiếu hậu, những chiếc xe kia vẫn không biết gì theo phía sau, Lữ Mộc cong môi nói với Thương Liêm :"Tiếp tục đi về phía trước."
"Ừ!" Thương Liêm nhướng mi nhìn Lữ Mộc, nhìn vẻ mặt cậu đã hiểu được suy nghĩ cậu, Mộc Mộc của hắn càng ngày càng xấu, chỉ là... hắn thích.
Chờ xe bị chướng ngại vật ngăn tới không thể tiếp tục đi về phía trước, xe phía sau cũng truyền tới tiếng mắng chửi, phần nhỏ tang thi cũng chú ý tới động tĩnh bên ngày.
"Em lái xe, anh lên trần xe, muốn hấp dẫn tang thi tới thì chỉ có chút động tĩnh như này còn chưa đủ." Thương Liêm nói với Lữ Mộc.
"Em tới, anh lái xe, kỹ