Trong những cú xốc này làm lòng người tung bay phấn khởi, bốn chiếc xe chậm rãi đi hết đường bùn, lái vào thôn.
"Liêm, có gì đó không đúng." Lữ Mộc nhíu mày.
Thương Liêm mặt không đổi sắc nhìn về phía trước :"Ừ."
"Nơi nào? Lạ ở đâu?" Cảnh Bạc không nhìn ra chọn không biết phải hỏi.
Ngón tay có tiết tấu gõ nhẹ vào cửa sổ xe, Quả Tuấn trả lời :"Chúng ta đến bây giờ còn không gặp được 1 con tang thi."
Cảnh Bạc không hiểu :"Không gặp được tang thi không phải chuyện tốt sao?"
Quả Tuấn buồn cười nhìn anh :"Cậu nên đi nạp phí đi."
"Cái quái gì? Nạp cái gì, điện thoại cũng không dùng được, nạp chi." Cảnh Bạc càng không hiểu gì.
"IQ." Lữ Mộc nhàn nhạt phun ra mấy chữ.
Cảnh Bạc cuối cùng cũng hiểu rõ Quả Tuấn nói anh ngu xuẩn, lập tức xù lông trừng Quả Tuấn :"IQ của cậu mới thiếu phí, hừ, không nói nữa, một hồi tiến vào thì biết có cái gì không đúng, không cần cậu nói."
Quả Tuấn lập tức trấn an người nào đó :"Được rồi, được rồi, không làm khó cậu, nên để tôi giải thích cho cậu đi."
Cảnh Bạc đắc ý :"Này còn được, còn không mau giải thích rõ cho trẫm."
"Vâng, vâng." Quả Tuấn theo anh :" Cậu xem, tuy thôn nhỏ nhưng chắc chắn là có người, dù phần lớn đều ra ngoài làm việc, vậy thì ít nhất cũng có người già và trẻ con ở lại, nhưng đến hiện tang thì dù là một con tang thi chúng ta cũng không gặp nên mới cảm thấy thôn có gì đó không đúng."
Cảnh Bạc bừng tỉnh hiểu ra :"A...Cậu vừa nói như vậy tôi cũng cảm thấy không bình thường."
Trong lúc bọn họ thảo luận, Thương Liêm đã dừng xe trước một bức tường trắng lợp ngói xanh, bên trong là một sân to, cánh cửa trước sân mở rộng, giống như hoan nghênh người tới.
"Mộc Mộc, em chờ trong xe, Cảnh Bạc Quả Tuấn, theo tôi xuống xem." Thương Liêm nói rồi xuống xe.
Lữ Mộc kéo hắn :"Cùng nhau."
Thương Liêm quay đầu lại gật đầu nhìn Lữ Mộc :"Không được cách anh quá xa, phải theo sát anh."
Lữ Mộc cong môi :"Dạ."
Mọi người trên xe số hai, số ba, số bốn tháy đội trưởng và chị dâu nhà mình xuống xe, sao bọn họ có thể ở trên xe để bọn họ đối mặt nguy hiểm không rõ được chứ, cho nên mọi người đều ăn ý xuống xe đi theo.
Đi qua cánh cổng cao, trước mắt không phải là tang thi mà là cảnh quan nhà nông tràn đầy sức sống, ở trong sân phía bên trái, dưới những cây đào trĩu quả là những chiếc ghế xích đu bằng tre được mài nhẵn và sáng bóng, bên cạnh xích đu là bàn trà nhỏ cũng bằng tre, bên phải sân, đình nghỉ mát bị dây nho và dây leo bao quanh, quả nho màu tím rơi xuống từ khe hở của cái đình, quả nho nặng trĩu, không chỉ mấy thứ này, thậm chí dọc trên tường còn trồng một vòng cà chua đẩy quả đỏ, đỏ tới làm người thèm ăn, nhìn hết thảy trước mắt, mọi người không còn cảm giác được một chút không khí mạt thế, dường như mạt thế chưa tới, đó chỉ là mộng mà thôi.
Đi tới giữa sân, ngay cả Lữ Mộc tính tình lạnh nhạt cũng không khỏi lên tiếng cảm thán :"Người thật sự biết tận hưởng cuộc sống và sống tiêu sái không bị ràng buộc có thể không phải là người giàu có, cũng không phải là chính khách quyền thế ngập trời..."
Mọi người gật đầu hùa theo :"Đúng vậy, người trong thôn này thật sự biết tận hưởng cuộc sống."
Đưa tay ôm người còn đang cảm thán vào lòng :"Thích ở đây thì chúng ta ở đây mấy ngày, đúng lúc anh định để Tâm Dao dạy mọi người học công phu."
Lữ Mộc dựa vào lòng Thương Liêm ngẩng đầu, Lữ Mộc không trả lời, mà nhìn lướt qua những người khác.
Hoa Thư đẩy kính, vẻ mặt nghiêm túc :"Chị dâu, chúng em quả thực rất cần tìm một chỗ an tĩnh, hệ thống học tập, hệ thống phương pháp giết tang thi, có lợi cho bảo tồn thể lực, nếu người trong đội có thể biết chút công phu, thực lực toàn đội chúng ta sẽ nâng cao, cho nên chỉ cần Tâm Dao muốn dạy, em nghĩ chúng em đều rất vui khi được học."
Những người khác cũng gật đầu liên tục, thấy Tâm Dao cũng cười gật đầu, mấy người hoạt bát càng thêm vui sướng.
Lữ Mộc ném cho Hoa Thư ánh mắt trẻ nhỏ dễ dạy, đúng là cậu muốn ở lại một thời gian, cậu muốn cậu và Liêm có được mấy ngày bình thường an tĩnh, Thương Liêm quan tâm cậu nên cái gì cũng lấy cậu làm đầu, nhưng cậu cũng quan tâm Liêm nên không thể không cố kỵ suy nghĩ những đội viên tín nhiệm hắn, mà bốc đồng muốn như thế nào thì phải làm thế nấy, dù sao bọn họ là một đội ngũ thân quen như đại gia đình, bọn họ còn phải cùng nhau đi thật xa, các đội viên của Liêm rất quan tâm tới Liêm, mà cậu đương nhiên không hy vọng bởi vì một chút việc nhỏ mà khiến Liêm và những đội viên của Liêm cách xa nhau, cho nên thời điểm Liêm hỏi cậu, cậu mới nhìn những người khác trưng cầu ý kiến, dù sao kế hoạch ban đầu không phải như vậy, mà Hoa Thư cũng đã cho cậu một đáp án rất thỏa đáng.
Gương mặt Thương Liêm bất đắc dĩ rồi lại cười cưng chiều, hắn sao không rõ người này suy nghĩ vì hắn chứ, thanh niên của hắn luôn suy nghĩ cho hắn, hắn cảm động nhưng đồng thời cũng đau lòng.
Xoa đầu người trong lòng, Thương Liêm ôn nhu nói :"Anh hy vọng em sống tùy ý, không cần kiềm chế bản thân, muốn làm gì thì làm cái đó, anh sẽ luôn đứng bên cạnh em."
Ánh mắt Lữ Mộc tràn đầy ý cười nhìn người đàn ông trước mắt, chỉ yên tĩnh nhìn hắn, không động cũng không nói.
Người đàn ông bất đắc dĩ giơ tay xoa xoa mái tóc mềm mại người trong lòng, cũng không nói gì chỉ kéo cậu tới căn nhà gỗ đang mở cửa.
Lữ Mộc ngoan ngoãn cầm lại tay đang kéo mình của