Phác Thước Uyên cau mày, thấy Lữ Mộc không có ý định đứng dậy và bắt tay với y, ánh mắt trở nên lạnh lẽo :"Các cậu chớ được một tất rồi lại tiến lên một thước." Tên này đang chơi y sao?
Lữ Mộc đứng lên nhìn thẳng y :"Chúng tôi cũng không có đưa ra yêu cầu gì với anh, chúng tôi chỉ đứng trên con đường của mình, không muốn đi theo anh thôi, nói cái gì mà được một tấc lại muốn tiến một thước."
Thương Liêm cũng đứng lên, làm động tác mời :"Đi thong thả."
Phác Thước Uyên nhìn hai người trước mặt, từ đầu tới đuôi không có quá nhiều biểu tình, hai người đàn ông này, ánh mắt từ đầu chí cuối không có chút gợn sóng, dương như không có thứ gì đáng tiến vào mắt, lại dường như nhìn rõ mọi thứ, rõ mọi thứ trong lòng bàn tay, nhìn đám người phía sau họ, ngoại trừ một người có phản ứng khác, những người khác đều nhất trí vẻ mặt đối với người ngoài.
"A..." Phác Thước Uyên cười, dường như đang cười nhạo đám người trước mắt lại như đang cười nhạo bản thân :"Hôm nay chỉ tới đây, nhưng đề nghị hôm nay của tôi, hy vọng các cậu có thể suy nghĩ thật kỹ." Bốn chữ cuối cùng là cắn răng nghiến lợi mà nói.
Thương Liêm và Lữ Mộc cũng không định nói chuyện, cho nên không nói gì.
Hoa Thư đỡ trán, hai người này quá tùy hứng, không biết khách khí là thứ gì, đành bất đắc dĩ tự động bước ra, phần eo hơi cong, làm một cái động tác mời tiêu chuẩn :"Hôm nay tiếp đãi không chu toàn, Phác thiếu tướng đi thong thả."
Phác Thước Uyên cũng không muốn tiếp tục ở đây nữa, nhìn lướt qua Điền Thanh trong đám người, lúc xoay người lộ ra nụ cười không rõ ý nghĩa.
Dương Binh im lặng thu hết mọi thứ ở trong mắt, nhìn gò má Điền Thanh, nơi đó còn chưa kịp che giấu nụ cười nịnh bợ lấy lòng kia... cảnh tượng đồng cam cộng khổ hiện rõ trước mắt, nhưng hồi ức về trước đó càng rõ ràng bao nhiêu thì sự thất vọng và lạnh lùng trong mắt càng mạnh mẽ bấy nhiêu... người này.... đã không giữ được nữa.
Cảnh Bạc thở phào :"Cuối cùng cũng đi, còn không đi tớ sẽ chết đói mất."
Hoa Thư vỗ vỗ đầu trọc của Cảnh Bạc :"Cậu vẫn còn cảm thấy đói bụng được sao, hiện tại chúng ta đã đắc tội người đứng thứ hai trong cắn cứ, cậu không lo lắng chút nào sao?"
"Không sao." Thương Liêm nói.
Cảnh Bạc gật đầu :"Đúng vậy, có gì đáng sợ, đội trưởng và Mộc Mộc nhà tôi lợi hại như vậy mà."
Quả Tuấn lắc đầu, đứa nhỏ lạc quan....
"Người đông thế mạnh." Quả Tuấn nhắc nhở anh :"Hơn nữa trên tay bọn họ chỉ có người mà còn có vũ khí."
"Hả?" Cảnh Bạc há hốc mồm.
Thương Liêm vuốt ve chỗ nhíu mi của Lữ Mộc :"Đừng lo lắng."
Lữ Mộc lắc đầu :"Em cũng không quá lo lắng, dù sao nếu thực sự làm kẻ thù với họ em cũng không sợ, em chỉ sợ anh bị người kiểm soát, sợ anh không thể tiêu sái sống, sợ anh không đi trên con đường anh muốn được."
Thương Liêm ôm chặc cậu vào lòng :"Mộc Mộc ...." Thanh niên của hắn không biết, đây cũng là những điều hắn sợ.
Những người khác thấy hai người như vậy cũng không đi làm phiền, người ngồi thì vẫn ngồi, đứng vẫn đứng vô cùng an tĩnh.
Lẳng lặng ôm người trong lòng, Thương Liêm kiên định nói :"Anh sẽ cho cuộc sống em muốn."
"Cuộc sống chúng ta muốn." Lữ Mộc nhẹ nhàng nhắc nhở.
Trần Hồng thổi râu trợn mắt :"Chúng ta? Sao hai người dám bỏ rơi chúng tôi hả!!!" Mấy chữ cuối cơ hồ là dùng rống để nói lên.
Mọi người buồn cười tới vai run rẩy, Tiêu Duy đảo mắt :"Đại ca, anh có thể xem bầu không khí được không, thảo nào những người phụ nữ đã từng quen anh đều thích mắng anh ở sau lưng."
Vai mọi người càng run rẩy lợi hại hơn.....
Trần Hồng tức giận :"Đánh rắm, những người phụ nữ trước kia của bố mày không phải yêu bố mày tới chết đi sống lại sao, bố mày muốn tiền có tiền, muốn sắc có sắc, lên giường bố mày là mãnh hổ, xuống giướng bố mày là một quý ông, ai mẹ nó lại mắng bố mày?"
Những người từng là thuộc hạ của Trần Hồng đều mang vẻ mặt mờ mịt :"Trong miệng tiền lão đại là ai vậy?" Có người vô thức nói ra nghi vấn trong lòng.
Trần Hồng hoàn toàn bùng nổ :"Bố mày muốn long hổ đấu với bọn mày." Những lời này thật sự là rống lên, âm lượng lớn đến muốn bay nóc nhà.
"Câm miệng." Thanh âm Thương Liêm lạnh tới rơi băng.
Trần Hồng lập tức cụp đuôi, tuy Thương Liêm nhỏ hơn gã một tuổi, nhưng khí thế mạnh hơn y nhiều, còn có năng lực và thân thủ kia, quan trọng nhất là còn có một người vợ lợi hại vô cùng yêu thương hắn, Trần Hồng biểu thị bản thân không phục cũng không được.
Mọi người đều an tĩnh lại, Thương Liêm gật đầu ý bảo mọi người ngồi xuống, bản thân cũng ôm Lữ Mộc ngồi xuống :"Mỗi người trong chúng ta đều có năng lực cá nhân tốt, điểm này mọi người đều biết, nhưng đừng để cho tôi nhìn thấy mọi người vì