Sống Lại Giúp Anh Làm Vua Thời Mạt Thế

Em có hối hận không?


trước sau

"Cút." Thương Liêm vô thức cứng rắng cánh tay, vung tay tới trước mặt người phụ nữ ngồi xổm trước thanh niên.

"Tiểu thư!" Đội viên Tần Nhã Tây mang tới kinh hãi gào lên, Trung quản gia vội vàng chạy tới đỡ lấy người phụ nữ miệng phun máu tươi giùng giằng muốn bò dậy, tức giận nhìn Thương Liêm tấn công tiểu thư nhà mình :"Sao các người dám!" Lại hô với các đội viên ở vây bên cạnh :"Bao vây bọn họ, chớ để bọn họ chạy thoát, dám làm con gái Tần trung tướng bị thương thì phải chuẩn bị trả giá bằng mạng sống của mình."

Một đám người nghe lệnh lập tức bao vây nhóm Lữ Mộc.

Đội Mộc Liêm cũng cứng rắn cơ thể, vây đội trưởng và chị dâu vào giữa.

Thương Liêm không nhìn bất kỳ người nào khác dù chỉ một chút, hắn bình tĩnh đứng ở đó, sắc mặt tàn nhẫn nhìn cánh tay Lữ Mộc.

Lúc này đây Lữ Mộc cũng không quan tâm cái gì khác, chỉ lo lắng nhìn người đàn ông trước mắt, cậu chưa từng thây Thương Liêm như vậy, người trước mắt dường như bị bóng tối hoàn toàn bao phủ, toàn thân không ngừng tỏa ra khí lạnh :"Liêm..."

Thương Liêm vẫn nhìn chằm chằm nơi bị người đàn bà kia chạm vào, lạnh lùng nói :"Em có hối hận không?"

"Hử?" Lữ Mộc không hiểu câu hỏi của Thương Liêm.

"Ở với anh cùng một chỗ, em có hối hận không?" Trong giọng nói bao hàm dày đặc nguy hiểm và khí lạnh.

Toàn thân Lữ Mộc chấn động, chợt tiến lên ôm chặc lấy Thương Liêm :"Làm sao sẽ, làm sao hối hận chứ, sao anh lại nghĩ vậy?"

"Các người!" Trung quan gia tức giận căm hận nhìn hai người còn có tâm trạng nói chuyện yêu đương.

"Giết hết bọn họ cho tôi." Tần Nhã Tây bị trọng thương rốt cuộc hơi thở thông thuận hơn, ả hơi mất lý trí cắn răng nghiến lợi ra lệnh cho đội viên 'Khụ, khụ' ra máu, mắt thấy quần áo dần nhuộm đỏ, lửa giận trong mắt Tần Nhã Tây dường như hóa thành thực chất, ả lớn như vậy chưa có ai dám làm ả bị trọng thương như thế này.

"Vâng!" Đội viên nhận được mệnh lệnh chậm rãi thu hẹp vòng vây.

Hoa Thư đẩy kính giễu cợt :"Thật can đảm, thậm chí còn không nhiều người bằng chúng ta."

Dương Binh đi về phía trước từng bước :"Dám đụng đến tôi thử xem." Thanh âm trầm thấp không sợ.

"Đợi đã...." Tần Nhã Tây tỉnh táo lại lên tiếng ngăn cản đội viên nhà mình, ả nhớ tới ả chỉ dẫn theo 30 người tiến hóa mới thăng lên cấp 2, còn kẻ thù không chỉ nhân số nhiều hơn họ, sức mạnh cũng mạnh hơn bọn họ.

Vì vậy vì một tiếng 'đợi đã' của Tần Nhã Tây.... bầu không khí cứ tiếp tục giằng co.

Thương Liêm và Lữ Mộc đứng trong vòng vây từ đầu đến cuối là hai người duy nhất không bị bên ngoài ảnh hưởng.

Tùy ý Lữ Mộc ôm bản thân một hồi, Thương Liêm mới đẩy người trong lòng ra, sắc mặt hơi dễ chịu lại được chút, chỉ là tức giận càng thêm rõ ràng. (mặt lúc đầu đen nhưng giờ bớt đen).

"Đại Nữu, lên xe cầm nước tới." Thương Liêm không quay đầu lại, cứ như vậy nhìn chằm chằm cánh tay của Lữ Mộc, quát lên mệnh lệnh của mình.

Đại Nữu run lên, xoay người lập tức chạy đi lấy nước, thuận tiện ôm Trúc Tiểu Đậu núp ở bên chân cô lên an ủi.

Lữ Mộc nhìn Thương Liêm tức giận, lần

đầu cảm thấy luống cuống, cậu không biết nên trấn an người đàn ông đang nổi giận này như thế nào.

"Đội... đội trưởng, nước." Đại Nữu cẩn thận đưa nước cho Thương Liêm.

Nhận lấy nước, Thương Liêm mạnh mẽ kéo tay Lữ Mộc tới trước mặt mình.

Lữ Mộc mặc người đàn ông lôi kéo, dù tay người đàn ông dùng sức lực mạnh tới bóp đau cậu :"Liêm..."

"Rửa tay!!" Thương Liêm quát với Lữ Mộc.

Lữ Mộc sững sờ vươn tay, tùy ý cho người đàn ông dùng lực chà, trong lòng không khỏi cảm thấy ngọt ngào, đây là... ghen?

Những đội viên khác ngổn ngang trong gió... đây là đội trưởng đang xù lông? Xù lông!!

"Vì sao lại để cho cô ta đụng vào em, với thân thủ của em ... vì sao khi cô ta đụng em, em không lập tức đẩy cô ta ra...." Thanh âm Thương Liêm vẫn mang theo tức giận nhưng Lữ Mộc nghe lại giống như đang ăn mật vậy, vô cùng ngọt ngào, người đàn ông này vô cùng yêu cậu.

Lữ Mộc mỉm cười nhìn hắn, chờ hắn rốt cuộc không dày vò tay mình nữa mới ôm eo hắn lần nữa :"Động tác của cô ta quá đột ngột, em nhất thời không phản ứng kịp, xin lỗi... chồng."

Một tiếng 'chồng' của Lữ Mộc lập tức dập tắt đống lửa giận trong lòng Thương Liêm, pha loảng muồn dấm chua nồng nặc và bất an mơ hồ trong lòng hắn :"Lần sau không được như vậy nữa, em là của anh."

Lữ Mộc gật đầu :"Em là của anh, anh cũng là... " Một chữ cuối cùng chìm trong nụ hôn không thể từ chối từ người đàn ông của cậu.

Nụ hôn kết thúc, người đàn ông được vuốt mao xong lúc này mới rãnh để ý tới đội ngũ hai phe.

Nhìn người phụ nữ vẫn còn nắm dướt đất, trong mắt Lữ Mộc tràn đầy ý muốn giết người, lần đầu tiên cậu cảm thấy bực bội, phải nhẫn nại nhìn kẻ thù khiến cậu vô cùng bực bội, cũng lần đầu có suy nghĩ, nghĩ cách để làm bọn họ càng thêm tự do hơn.

Giống với Lữ Mộc, Thương Liêm cũng cảm thấ khó chịu, chán ghét nhìn Tần Nhã Tây :"Còn không mau cút."

Ánh mắt ả lạnh băng, đỡ Trung quản gia đứng dậy nói với các đội viên :"Đi."

Những người đó không cam lòng :"Tiểu thư Nhã Tây..."

"Tiểu thư Nhã Tây..." Trung Thế Hằng cũng không muốn bỏ qua cho đám người kia như vậy.

Tần Nhã Tây bình tĩnh :"Còn không mau đi! Năng lực không bằng người ở lại là muốn chờ chết sao?" Ả cũng không ngờ sau khi bản thân đã bộc lộ thân phận người đàn ông kia vẫn dám tấn công ả, hôm nay đánh không lại thì cứ chờ xem, chờ ả trở về căn cứ.... hơn nữa....Tần Nhã Tây nhìn thanh niên đứng bên cạnh người đàn ông... những thứ ả hứng thú không thứ nào là không có được, nếu không có được thì hoàn toàn hủy diệt là được rồi.

Trung Thế Hằng trầm mặc nhìn gương mặt trắng bệch của Tần Nhã Tây, cúi đầu che giấu đau lòng và mất mát, chung quy hắn cũng chỉ là một quản gia đã ly dị (Hạ : Uầy, nếu thích Tần Nhã Tây chắc còn trẻ, ít nhất không cần gọi ông, nhưng tui lười quá thôi khỏi đổi nhen, tui cứ tưởng quản gia là già lắm >-


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện