"Cút." Thương Liêm vô thức cứng rắng cánh tay, vung tay tới trước mặt người phụ nữ ngồi xổm trước thanh niên.
"Tiểu thư!" Đội viên Tần Nhã Tây mang tới kinh hãi gào lên, Trung quản gia vội vàng chạy tới đỡ lấy người phụ nữ miệng phun máu tươi giùng giằng muốn bò dậy, tức giận nhìn Thương Liêm tấn công tiểu thư nhà mình :"Sao các người dám!" Lại hô với các đội viên ở vây bên cạnh :"Bao vây bọn họ, chớ để bọn họ chạy thoát, dám làm con gái Tần trung tướng bị thương thì phải chuẩn bị trả giá bằng mạng sống của mình."
Một đám người nghe lệnh lập tức bao vây nhóm Lữ Mộc.
Đội Mộc Liêm cũng cứng rắn cơ thể, vây đội trưởng và chị dâu vào giữa.
Thương Liêm không nhìn bất kỳ người nào khác dù chỉ một chút, hắn bình tĩnh đứng ở đó, sắc mặt tàn nhẫn nhìn cánh tay Lữ Mộc.
Lúc này đây Lữ Mộc cũng không quan tâm cái gì khác, chỉ lo lắng nhìn người đàn ông trước mắt, cậu chưa từng thây Thương Liêm như vậy, người trước mắt dường như bị bóng tối hoàn toàn bao phủ, toàn thân không ngừng tỏa ra khí lạnh :"Liêm..."
Thương Liêm vẫn nhìn chằm chằm nơi bị người đàn bà kia chạm vào, lạnh lùng nói :"Em có hối hận không?"
"Hử?" Lữ Mộc không hiểu câu hỏi của Thương Liêm.
"Ở với anh cùng một chỗ, em có hối hận không?" Trong giọng nói bao hàm dày đặc nguy hiểm và khí lạnh.
Toàn thân Lữ Mộc chấn động, chợt tiến lên ôm chặc lấy Thương Liêm :"Làm sao sẽ, làm sao hối hận chứ, sao anh lại nghĩ vậy?"
"Các người!" Trung quan gia tức giận căm hận nhìn hai người còn có tâm trạng nói chuyện yêu đương.
"Giết hết bọn họ cho tôi." Tần Nhã Tây bị trọng thương rốt cuộc hơi thở thông thuận hơn, ả hơi mất lý trí cắn răng nghiến lợi ra lệnh cho đội viên 'Khụ, khụ' ra máu, mắt thấy quần áo dần nhuộm đỏ, lửa giận trong mắt Tần Nhã Tây dường như hóa thành thực chất, ả lớn như vậy chưa có ai dám làm ả bị trọng thương như thế này.
"Vâng!" Đội viên nhận được mệnh lệnh chậm rãi thu hẹp vòng vây.
Hoa Thư đẩy kính giễu cợt :"Thật can đảm, thậm chí còn không nhiều người bằng chúng ta."
Dương Binh đi về phía trước từng bước :"Dám đụng đến tôi thử xem." Thanh âm trầm thấp không sợ.
"Đợi đã...." Tần Nhã Tây tỉnh táo lại lên tiếng ngăn cản đội viên nhà mình, ả nhớ tới ả chỉ dẫn theo 30 người tiến hóa mới thăng lên cấp 2, còn kẻ thù không chỉ nhân số nhiều hơn họ, sức mạnh cũng mạnh hơn bọn họ.
Vì vậy vì một tiếng 'đợi đã' của Tần Nhã Tây.... bầu không khí cứ tiếp tục giằng co.
Thương Liêm và Lữ Mộc đứng trong vòng vây từ đầu đến cuối là hai người duy nhất không bị bên ngoài ảnh hưởng.
Tùy ý Lữ Mộc ôm bản thân một hồi, Thương Liêm mới đẩy người trong lòng ra, sắc mặt hơi dễ chịu lại được chút, chỉ là tức giận càng thêm rõ ràng. (mặt lúc đầu đen nhưng giờ bớt đen).
"Đại Nữu, lên xe cầm nước tới." Thương Liêm không quay đầu lại, cứ như vậy nhìn chằm chằm cánh tay của Lữ Mộc, quát lên mệnh lệnh của mình.
Đại Nữu run lên, xoay người lập tức chạy đi lấy nước, thuận tiện ôm Trúc Tiểu Đậu núp ở bên chân cô lên an ủi.
Lữ Mộc nhìn Thương Liêm tức giận, lần