Thi đấu kết thúc, Phác thượng tướng - Phác Nghiêm thành phố B trở thành người phát ngôn cao nhất các căn cứ, đội Mộc Liêm không cùng những người khác nghe Phác Nghiêm phát biểu, trực tiếp trở về tòa nhà ba tầng bắt đầu thu dọn đồ đạc, từ đó cho thấy thái độ của đội Mộc Liêm với căn cứ thành phố B chỉ là quan hệ hợp tác, Hoa Thư tới cửa căn cứ tiếp ứng đội viên mới đã tới căn cứ thành phố B.
Vừa ra tới cửa căn cứ, Hoa Thư đã thấy hơn mười chiếc xe tải sếp chỉnh tề ở phía xa xa, đẩy kính mắt, cười cười đi tới đoàn xe.
Tiếu Vĩ và Tương Uyển Quân ngồi trên xe thấy người tới từ phía xa xa lập tức xuống xe nghênh đón, những người khác sôi nổi đi xuống xe, hơn một ngàn người đi về phía trước.
"Anh Hoa!" Tiếu Vĩ và Tương Uyển Quân cười :"Thi đấu sao rồi? Chừng nào đội trưởng và chị dâu đi ra? Kế tiếp chúng ta nên làm gì?"
Hoa Thư cười :"Thi đấu toàn thắng, chúng ta đã để cho toàn bộ người phát ngôn các căn cứ khác kiến thức được thực lực của chúng ta, chị dâu và những người khác đang thu xếp đồ đạc, lập tức có thể lên đường, mọi người cũng không cần làm gì, chỉ cần đứng chờ ngoài xe là đủ rồi, chữ đội Mộc Liêm trên xe và toàn bộ đội viên đã đủ để chứng minh một số chuyện, những người ở cửa sẽ báo cáo, người tham gia thi đấu nhất định sẽ có nhãn tuyến quan sát xung quanh, tồn tại của chúng ta nhất định sẽ làm mọi người đều biết."
Trong tòa nhà văn phòng trung tâm căn cứ -----------
"Thước Uyên con đi mời hai người đội Mộc Liêm cho cha." Phác Nghiêm cau mày nói với Phác Thước Uyên.
Phác Thước Uyên hơi do dự :"Cha--- bọn họ quá mạnh--- có lẽ không nên chọc tức họ..."
'Ầm!' Phác Nghiêm vỗ mạnh lên bàn :"Câm miệng, con không thấy thái độ của họ sau trận đấu sao? Không cho cha mặt mũi, hiện tại căn cứ nào cũng biết họ và chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, sao cha có thể an tâm mặc kệ bọn họ được chứ, đợi tới khi bọn họ cưỡi lên đầu cha hả? Chờ những căn cứ khác đi thu mua bọn họ hả? Chúng ta đã tốn bao lâu mới đi được tới ngày hôm nay, cha không thể mặc kệ người có thể uy hiếp tới địa vị của cha không nằm trong tay cha được, con mang bọn họ đến, nếu bọn họ vẫn không muốn phụ thuộc thành phố B chúng ta, vậy thì hủy bọn họ!"
"Cha, dù sao bọn họ cũng đã giúp chúng ta thắng trận đấu..."
"Đúng là bọn họ đã giúp thành phố B thắng, chỉ cần bọn họ đồng ý quy thuận chúng ta, ta chắc chắn sẽ không làm khó bọn họ."
Phác Thước Uyên vô lực :"Hơn nữa con mời, bọn họ cũng không nhất định sẽ đến..."
"Đánh bọn họ! Có phải họ đã quên bọn họ chỉ là một nhóm nhỏ, muốn chống lại chúng ta là còn sớm không hả, con kêu Mục Thiên Dương chuẩn bị sẵn sàng, kêu cậu ta dẫn thuộc hạ, mỗi người đều mang theo vũ khí đi tới tường thành căn cứ chuẩn bị, một khi bọn họ không muốn nói chuyện với cha, hoặc không đồng ý, cha muốn vĩnh viễn chôn cất bọn họ ở thành phố B." Phác Nghiêm tàn nhẫn nói.
'Cốc cốc cốc' Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.
Phác Nghiêm không kiên nhẫn :"Vào đi."
"Thượng tướng! Thiếu tướng!" Mục Thiên Dương chào.
Phác Nghiêm xua tay :"Chuyện gì?"
"Bên ngoài căn cứ có rất nhiều người tới, khoảng chừng 1000 người, những người đó lái hơn 30 chiếc xe tải tới, toàn bộ xe tải đều viết hai chữ Mộc Liêm." Mục Thiên Dương nghiêm túc báo cáo.
Phác Nghiêm bật dậy :"Cậu nói gì?"
Phác Thước Uyên cũng không thể tin :"Cậu nói là sự thật?"
"Tôi đã tự mình xác nhận qua, là thật sự." Mục Thiên Dương chắc chắn nói.
Phác Thước Uyên hoảng hốt :"Từ lúc nào, từ lúc nào bọn họ đã có nhiều người như vậy được chứ, không thể nào, lúc này mới qua bao lâu, sao họ có thể mời chào nhiều người như vậy, rõ ràng bọn họ không chiêu được một người trong căn cứ, lẽ nào cho tới nay bọn họ đều giấu giếm?"
Mục Thiên Dương lắc đầu :"Không có khả năng, nếu ban đầu có nhiều người như vậy họ cũng sẽ không ngây người ở thành phố B lâu như vậy được, còn thi đấu giúp chúng ta."
Phác Nghiêm nghĩ nghĩ sau đó nói với Mục Thiên Dương :"Thiên Dương, cậu đi nói cho Tần Hữu Thiên, tôi đồng ý hợp tác với ông ta, kêu ông ta giao những quân nhân lần này ông ta mang tới cùng các đội viên đội phòng vệ còn thừa lại giao cho cậu, cậu mang theo những người đó và người chúng ta lặng lẽ mai phục trên tường thành căn cứ, vũ khí phải được trang bị giảm thanh, đừng cho họ phát hiện, nhất định phải một phát giết chết lúc họ không chuẩn bị, nhất định không được để cho bọn họ còn sống đi ra thành phố B, còn những người ngoài căn cứ, không thể bỏ qua thì cũng không cần bỏ qua, một khi để cho bọn họ đi, thành phố B sau này không thể độc đại một phương được nữa, bọn họ sẽ vĩnh viễn trở thành chướng ngại cho chúng ta."
"Vâng!" Mục Thiên Dương nhận mệnh đi ra ngoài.
"Sao cha lại hợp tác với Tần Hữu Thiên?"
Phác Nghiêm mệt mỏi ngồi xuống :"Hôm nay lúc thi đấu ông ta có tới tìm cha nói chuyện, ông ta nói chỉ cần cha giao mấy người này cho ông ta xử lý, ông ta sẵn sàng chia sẻ thuộc hạ và tài nguyên cho chúng ta, khi đó cha không đồng ý, nhiều ít vẫn là hy vọng những người này có thể quy thuận chúng ta, nhưng từ tình huống này xem ra, những người đó thật sự không có khả năng quy thuận."
Phác THước Uyên gật đầu :"Vậy cha, con đi đây, cấp dưới đã báo cáo động tác của những người đó, từ khi trở về họ đã bắt đầu thu dọn đồ dạc, con thấy bọn họ sẽ lập tức rời đi, con phỉa đi tới tường thành nhìn, ngừa đột nhiên xảy ra tình huống."
Phác Nghiêm vuốt mặt :"Cha và con cùng đi, không tận mắt thấy bọn họ bị diệt trừ, cha không yên lòng."
"Vâng."
-----------------------------
Bên kia, bên trong tòa nhà ba tầng.
Thương Liêm ôm Lữ Mộc nhìn đội viên :"Thu thập xong liền xuất phát."
"Vâng." Mọi người hưng phấn, rốt cuộc có thể về, trở về địa bàn của mình.
"Trước khi ra căn cứ, mọi người phải cẩn thận nhiều hơn, hôm nay động tác chúng ta quá lớn." Lữ Mộc nhắc nhở.
Cảnh Bạc không thèm để ý :"Xem bọn họ đến giờ còn chưa tìm chúng ta cũng đã biết bọn họ không dám tới, ha ha ha, quả nhiên vẫn là cảm giác không bị ai áp chết tốt nhất."
Hơn ba mươi người với tâm tình sung sướng đi ra ngoài căn cứ, khi nhìn thấy đồng bạn chờ ở cửa căn cứ, bước chân mọi người nhanh hơn.
Lữ Mộc đột nhiên hoảng hốt, cau mày nhìn thoáng qua căn cứ ở phía sau lưng, cũng không phát hiện gì, sau đó xoay người tiếp tục đi về phía trước.
"sao vậy?" Thương Liêm hỏi.
Lữ Mộc lắc