Ngày 12 tháng 12 năm 2012, khắp nơi trên thế giới bị sương đen bao phủ, theo thời gian dần trôi, sương mù ngày càng dày đặc, cũng bắt đầu xuất hiện sấm sét, các đài phát thanh lớn tranh nhau đưa tin về cảnh tượng đột nhiên xuất hiện này, mọi người tranh nhau chụp ảnh.
Tại lầu hai biệt thự thành phố W, Lữ Mộc lẳng lặng đứng ở trước cửa sổ nhìn cảnh tượng như trong phim điện ảnh khoa học viễn tưởng, bình tĩnh nhớ lại, còn mấy tiếng đồng hồ nữa toàn thế giới này sẽ rơi vào ngủ say, hôm sau tỉnh lại thứ phải đối mặt chính là địa ngục nhân gian.
"Mộc Mộc, anh có thể vào không?" La Phong đứng ngoài cửa gõ nhẹ cửa phòng, gã chưa từng phải làm như vậy bao giờ, trước đây Lữ Mộc dính gã, không cần gã chủ động đi tìm, nhưng hiện tại Lữ Mộc đã lâu rồi không chủ động đi tìm gã, khiến gã cảm thấy bất an, đồ cổ còn chưa thu vào tay, gã không thể để Lữ Mộc tiếp tục lạnh nhạt gã được nữa.
"Có chuyện thì nói, không cần vào." Lữ Mộc nhíu mày.
"Mộc Mộc, dạo này em sao vậy? Em tức giận vì chuyện bữa tiệc hôm đó sao? Người phụ nữ kia chỉ là gặp dịp thì chơi thôi, anh không yêu cô ta, Mộc Mộc, em biết anh rốt cuộc yêu ai mà, ngoan, đừng tức giận nữa, để anh đi vào, chúng ta đã lâu còn chưa nói chuyện."
"Cút!" Lữ Mộc nghĩ nếu cậu còn tiếp tục nghe gã nói nữa, cậu sẽ không kịp chờ tới mạt thế mà giết gã trước.
Câu trả lời của cậu khiến La Phong sững sờ, gã cũng không kiên nhẫn tiếp tục nữa mà bỏ đi, còn đồ cổ, hôm khác tìm người trực tiếp mở ra két sắt, nếu Lữ Mộc không cho gã mặt mũi, gã cũng không cần tiếp tục làm quân tử, Lữ Mộc hiện tại cũng không có thể làm gì được gã.
Nghe tiếng bước chân dần đi xa, Lữ Mộc quay đầu tiếp tục nhìn khu vường ngoài cửa sổ, nơi đó dì Lý đang nhổ cỏ.
Không biết qua bao lâu, dì Lý đang bận rộn đột nhiên ngã xuống, Lữ Mộc ngẩng đầu nhìn về phương xa, trong khu biệt thự bóng người thưa thớt, thấy vậy, cậu xoay người đi tới giường lớn.
Một hồi nữa cậu cũng sẽ ngã xuống, cậu không muốn nằm trên mặt đất, đang nghĩ như vậy, Lữ Mộc còn chưa lên giường cứ như vậy ngã xuống cuối giường.
"A ~ a ~ cút ngay, đừng cắn tôi" Ngoài cửa sổ không ngừng truyền tới tiếng thét chói tai, khiến Lữ Mộc đang gần thức tỉnh bực mình nhíu mày, cưỡng bức bản thân mở hai mắt ra, trong giây lát nhận ra được cái gì, Lữ Mộc phản xạ có điều kiện, bật dậy đi tới bên cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, mặt dì Lý xanh đen, mắt đã không còn con ngươi, chỉ còn tròng trắng mắt, môi đen thui, mép còn dính chút thịt chưa kịp nuối xuống, dù một bàn chân bị đứt rời mắt cá chân, chỉ còn dính chút thịt, vẫn cố chấp kéo lê cái chân bị đứt đuổi theo quản gia cả người toàn máu ở phía trước, ở phía sau quản gia lại là một cô giúp việc đã bị xé rách bụng.
"Gừ, gừ." Từ trong miệng dì Lý vang lên tiếng nuốt thức ăn như dã thú, bà không nói chuyện, chỉ có thể dùng loại thanh âm này biểu đạt khát vọng đối với cục thịt phía trước.
"Thiếu gia, mau cứu tôi, thiếu gia, thiếu gia!" Quản gia trong lúc tuyệt vọng vô tình ngẩng đầu nhìn thấy Lữ Mộc đứng trước cửa sổ, ánh mắt u ám lập tức khôi phục lại ánh sáng, như một người đi trong sa mạc lâu ngày nhìn thấy ốc đảo :"Thiếu gia! Thiếu gia! Mau cứu tôi!"
Nhưng dù quản gia gào thét thế nào, Lữ Mộc dường như không nghe thấy, vẫn không nhúc nhích đứng ở đó, trên mặt không có chút biểu cảm, cứ đứng như vậy, mãi đến khi quản gia bị cắn cổ, không kêu ra tiếng được nữa, sau đó nhìn dì Lý và người giúp việc đang kéo ruột bị lòi ra ăn quản gia đang hấp hối.
"Nhoàm, nhoàm, nhoàm." Tiếng nhai thịt quanh quẩn biệt thự, xa xa không ngừng truyền tới tiếng thét chói tai, nhìn mấy tên 'cỏ đầu tường' (gió chiều nào theo chiều nấy) thấy lợi quên nghĩa chết thê thảm như vậy, Lữ Mộc cong cong khóe miệng, xoay người xuống lầu, cậu phải nhìn cận cảnh quản gia bị ăn sau đó trở thành một con tang thi khiếm khuyết.
Mà ban công phòng ngủ khác, La Phong mới vừa tỉnh lại đã bị tình cảnh ăn thịt người trước mắt làm kinh sợ ngẩn người.
Sau đó còn chưa chờ gã thích ứng tất cả trước mắt, quản gia vừa bị coi như đồ ăn đã kéo một thân xác thối rữa hướng phòng ngủ lầu hai gào thét.
"Bùm bùm!" Theo thanh âm