Tô Đào suýt chút nữa làm mình tự vấp ngã.
Cố Từ thở dài, "Mấy hôm nay sao cậu cứ gặp mình lại chạy vậy hả?", nói xong liền dừng lại động tác đi về chỗ của cô.
"Mình.. mình không.."
"Nếu cậu nghĩ mình là một kẻ mù thì cứ nói tiếp đi"
"Được rồi, mình thừa nhận", Tô Đào ủ rũ cúi đầu, không dám nhìn cậu.
"Nguyên nhân?"
"Mình có tội!"
Cố Từ trợn mắt nhìn cô một cái, "Cậu không phải có tội mà là có bệnh đó!"
"Cậu cậu cậu sao cậu lại mắng người vậy!", Tô Đào trừng mắt, đây là lần đầu tiên cô thấy cậu chửi người khác đấy, từ trước tới giờ cậu luôn nổi tiếng làm người khác phát khóc mà không cần nói một lời không sạch sẽ nào.
Lạ thật nha!
Cố Từ véo tai cô: "Mình thích ai là quyền của mình, câu này có đúng không?"
"Đúng đúng mà~bỏ tay ra! Đau đó!"
Cố Từ tiếp tục véo, "Cậu không thích ai là quyền của cậu, câu này có đúng không?"
"Đúng đúng đúng, đại gia ngài nói gì cũng đúng hết, đau! Cậu mau bỏ tay ra!", đau chết cô rồi, sao mà cậu ta khỏe thế!
"Cái đồ con thỏ này, cậu mau buông tay!", giọng nói đầy kích động lưu loát từ miệng cô phát ra. Tô Đào đột nhiên im bặt, cho dù đau cũng nhẫn nhịn chịu đựng.
"Cậu vừa gọi mình là gì?", Cố Từ cúi đầu nheo nheo mắt nhìn thẳng cô.
"Học đệ à, mời cậu thu chân, OK?", phải liều chết không thừa nhận, lần trước cô gọi cậu là con thỏ liền bị cậu cáo trạng với mami, khiến cô lần đầu tiên trong đời bị răn dạy.
"Mình lớn hơn cậu đấy!", Cố Từ chau mày.
"Cậu mới năm nhất"
"Mình từng là đàn anh của cậu"
"Đó là trước kia, nhưng giờ cậu mới học năm nhất"
Cố Từ: "..."
Tô Đào từ chân của cậu thoát ra, cho cậu một ánh mắt 'nghe lời chị đây "rồi chạy biến.
Nhưng mà lần này, nút thắt giữa hai người đã được giải quyết, cô cũng không còn có cảm giác tội lỗi nữa, không làm người yêu thì vẫn có thể làm bạn bè rồi.
Thời Hàn sau một tuần nghỉ phép cuối cùng thì cũng đã đi học, cậu ta mỗi lần xuất hiện ở trường là lại gây ra một hồi náo động, việc mọc thêm cái đuôi nhỏ ở phía sau là vô cùng bình thường.
Nhưng mà mấy cái đuôi nhỏ này đều là học sinh của Di Hòa, nhiều nhất chỉ dám đi theo đến cửa thì không dám vào nữa. Một là do Thời Hàn ở trên Weibo từng nói là bản thân không hy vọng các fans sẽ làm ảnh hưởng đến việc học của cậu, hai là ủy viên của lớp một Triệu Lộ danh tiếng vang dội ngoại hiệu Tắc Diêm Vương*, cái này không dễ chọc nha.
*Sau vài lần tra tìm, mình cũng không kết luận được cái này có nghĩa gì-))
Từ khi xảy ra chuyện có người lạ đột nhập vào trường học, trường học liền tăng cường quản lý, không thể vào trường nếu không có thẻ học sinh.
" Cho cậu này ", Thời Hàn lấy từ trong cặp ra một cái túi văn kiện to bằng khoảng cái hộp bút, đưa nó cho Tô Đào.
" Cái gì vậy? ", Tô Đào nhận lấy sờ sờ vài cái thì thấy nó hơi cứng.
Thời Hàn hơi nâng cằm, ra hiệu cho cô mở nó
Tô Đào mở ra, là một cái thẻ ngân hàng và.. một bức ảnh có chữ ký?
" Thù lao của cậu đó, mật mã là 123456 "
" Thẻ ngân hàng thì mình có thể hiểu nhưng mà tại sao lại có cả bức ảnh này hả? "
Cô cũng không phải là fan của cậu nha.
" Quà đi kèm "
" Được thôi, cảm ơn nha, mình sẽ nhận nó ", Tô Đào cẩn thận cất túi tài liệu vào trong cặp, bao giờ đi học về cô sẽ đặt hàng và gửi cho Tô Lê.
Tô Lê không thể về nhà để đón sinh nhật, đây là lần đầu tiên anh ấy không đón sinh nhật ở nhà sau khi nổi tiếng, công ty tổ chức cho anh cũng fan đón sinh nhật. Bởi vì địa điểm tổ chức ở nước H nên Tô Đào không thể đến đó được, chỉ có thể gửi quà sinh nhật cho anh thôi.
Lần đầu tiên cô thấy cái trâm cài áo này đã cảm thấy nó vô cùng hợp với anh.
" Cảm ơn cái gì chứ, cậu khách khí quá đi! "
Nói xong, cậu liền nhìn Tô Đào đầy háo hức.
Lúc đầu Tô Đào không hiểu cậu bị làm sao, sau đó một lúc mới hiểu.
" Tô Lê là anh trai của mình ", phía sau cô lại thêm hai chữ" Anh ruột ".
Thời Hàn một bộ dáng vẻ 'mình biết ngay mà'," Mình đã nói rồi mà! Lớn lên giống nhau như vậy cơ mà mình đã cảm thấy nghi nghi từ trước rồi, hôm đó cậu không đồng ý để Triệu Nhất Manh thêm wechat của Tô Lê khiến mình lại càng thêm chắc chắn bảy tám phần ".
" Hừ~mình cũng nghĩ là cậu sẽ đoán được rồi "
" Không lẽ từ trước tới giờ không có ai thông minh như