Chương 45
Một nữ nhân bị hủy dung thì Chiến Bắc Vương phủ có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng một nữ nhân điên thì không.
Lão phu nhân sai người đem thuốc đến cho Diệp Vãn Tình uống, định đợi một thời gian nữa rồi lại đến.
Lão phu nhân đi rồi, Diệp Vãn Tình lại chuyển mục tiêu lên người Nhược Tuyết.
Bây giờ hễ cứ thấy Nhược Tuyết là nàng lại phát điên đập vài món đồ, khiến cho Nhược Tuyết ăn không ít hành, khiến nàng ta vừa sợ vừa hận, đắc ý vui vẻ ban đầu cũng sớm phai nhạt.
Hơn một tuần sau Diệp Vấn dẫn theo một đại phu trở về, Diệp Vãn Tình biết hôm nay phụ thân sẽ trở về nên sáng sớm nàng đã kêu Hải Đường ra ngoài làm việc.
Cho nên đến lúc Hải Đường viện cần người hầu hạ thì lại đến trên đầu Nhược Tuyết, từ sau khi Diệp Vãn Tình phát bệnh nàng đã đuổi hết nha hoàn trong viện ra ngoài.
Chỉ có mình Hải Đường và Nhược Tuyết được phép đi vào Hải Đường viện hầu hạ.
Nhược Tuyết chẳng biết Diệp Vãn Tình mắc cái bệnh quỷ gì, cứ thấy nàng ta là lại đập phá khiến Nhược Tuyết vừa hận vừa sợ, Hải Đường tinh ý phát hiện ra mỗi lần tiểu thư nhìn thấy Nhược Tuyết lại kích động nên cố giành hết phần việc của Nhược Tuyết.
Nói Nhược Tuyết tạm thời đừng đến gần Hải Đường viện.
Nhược Tuyết cũng mừng vì được thanh nhàn, nhưng hôm nay Hải Đường đã ra ngoài, chỉ có mình nàng ta là được phép vào Hải Đường viện, hết cách Nhược Tuyết đành bê trà và điểm tâm lên.
Trong lòng thầm an ủi bản thân, hôm nay có nhị lão gia ở đó, chắc con nhóc Diệp Vãn Tình kia sẽ không phát bệnh đâu.
Lúc Nhược Tuyết tiến vào thì Diệp Vấn đang nói chuyện với Diệp Vãn Tình, ngồi gần đó là một ông lão râu tóc bạc trắng, chắc là đại phu mà Diệp Vấn mời vê.
Không khí vô cùng ôn hòa, lòng Nhược Tuyết cũng thoáng yên tâm hơn một chút.
“Lão gia, tiểu thư, trà và điểm tâm đây ạ””
Nhưng khi nàng ta vừa đặt chúng lên bàn, Diệp Vãn Tình