Editor: shizuka nguyễn
Mà buổi tiệc từ thiện lần này chính là buổi tiệc kêu gọi người của mọi tầng lớp quyên tiền ủng hộ cho người tàn tật, nhất là những người tàn tật từ trong các loại tai nạn để lại, Lạc U có thể được mời đến đây, không chỉ là vì có liên quan đến mẹ Lạc, mà hơn tất cả là vì thân phận đại sứ từ thiện của cô.
Lạc U là nhân vật công chúng, cũng là một thế hệ có danh tiếng không kém trong giới từ thiện, hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh biếc, phía dưới là một cái quần màu đen, so với bộ váy công chúa ở buổi lễ trao giải, hôm nay Lạc U lại càng thời thượng và giỏi giang hơn, từ trên mặt của cô đã không tìm được một chút cảm giác trẻ con nào nữa, cả người đều có một loại sức sống làm cho người ta không thể không chú ý.
Lạc U không đi theo bên người mẹ Lạc, mà chỉ mang Tiếu Tiêu tìm một chỗ khá héo lánh để ngồi xuống, nhưng cho dù là như vậy, trên đường cô đi tới đây cũng đã hấp dẫn sự chú ý của một nửa số người trong hội trường này rồi.
Có rất nhiều người tham gia buổi tiệc từ thiện này, cũng có rất nhiều người không biết quan hệ của Lạc U và người đứng ra tổ chức bữa tiệc là mẹ Lạc đây, nhưng mà cái này cũng không ảnh hưởng đến việc bọn họ biết Lạc U, có một vài tân khách trẻ tuổi tới tham gia buổi tiệc, còn định đi tìm Lạc U để xin chụp ảnh chung và xin chữ ký.
Buổi tiệc từ thiện là một loại hình thức quyên tiền, mà người có thể quyên tiền tất nhiên cũng phải cần có cơ sở kinh tế nhất định, những tân khách mà lần này mẹ Lạc mời tới đều có địa vị xã hội nhất định, mà trong những người như vậy thỉnh thoảng lại có mấy người mắc phải một loại bệnh chung không thể chấp nhận được, đó chính là cực kỳ khinh thường một vài người khác.
Minh tinh thần tượng nhìn qua là một loại nghề nghiệp vô cùng nở mày nở mặt, hơn nữa còn là nghề nghiệp được rất nhiều fan theo đuổi, rất nhiều người thậm chí còn được thần hóa lên, nhưng trên thực tế, ở trong mắt người có quyền thế có địa vị chân chính, thì những minh tinh thần tượng như vậy lại thật sự chưa tính là cái gì.
Lạc U được truyền ra là thiên kim nhà giàu công chúa hào môn, nhưng trên thực tế lại không thật sự đưa Lạc gia ra ngoài ánh sáng, nhiều nhất chỉ là liên quan đến Lạc Học Tâm, nhưng thân phận của Lạc Học Tâm cũng chỉ là nửa công khai mà thôi, chỉ có người đạt tới loại độ cao này mới biết được Lạc Học Tâm là con gái Lạc gia, nếu như cấp độ không đủ, thì không thể biết rõ được rốt cuộc Lạc Học Tâm và Lạc U có những loại thân phận nào.
Mặc dù cái này tránh được rất nhiều phiền phức, nhưng đồng thời cũng có một vài phiền phức không thể tránh khỏi tìm tới cửa, như là hiện tại, cho dù Lạc U tránh ở trong góc phòng, nhưng vẫn bị cái người không rõ nào đó đến quấy rầy.
"Lạc tiểu thư, uống với tôi một ly rượu được không." Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi nâng hai ly rượu đi tới trước mặt Lạc U, sau đó trực tiếp giơ một ly trong đó đến trước mắt Lạc U, một bộ không cho cự tuyệt.
Bộ âu phục thủ công được cắt tinh xảo, giá cả không thấp hơn sáu con số, đồng hồ đeo tay nổi tiếng thế giới nào đó, giá cả đoán chừng cũng trong vòng sáu con số, đôi giầy trên chân thì Lạc U không nhớ là nhãn hiệu gì, nhưng nhìn qua rất sáng bóng, trang phục toàn thân của người đàn ông này cũng đủ cho một gia đình bình thường tiêu phí cả đời, hơn nữa tướng mạo và vóc người khá tốt, miễn cưỡng coi như là trên mức tiêu chuẩn con rùa vàng trong mắt người bình thường, tất nhiên điều kiện tiên quyết là phải loại bỏ cái tính có chút khó chịu của người đàn ông này đi. Truyện chỉ đăng tại -editor: shizuka nguyễn
"Tôi không uống rượu." Muốn để Lạc U uống rượu thật sự rất khó, cô có tính khiết phích(*) nho nhỏ, thật sự không thích rượu và thuốc lá, trừ phi là lúc chơi đến high, nếu không cô sẽ không uống rượu, hơn nữa từ sau lần tai nạn xe cộ kia, Lạc U đã không bao giờ muốn đụng vào rượu nữa, cô không muốn mình lại xảy ra một chút ngoài ý muốn nào nữa.
(*) Khiết phích: Thích sạch sẽ.
Người đàn ông bị từ chối hình như cũng không bất ngờ, không những không thu tay lại, ngược lại còn như có thâm ý nói: "Đàn ông thường thích phụ nữ có tính khiêu chiến, phụ nữ càng cự tuyệt, thì đàn ông càng có sức chiến đấu, Lạc tiểu thư, cô cảm thấy những lời này có đạo lý không?"
Người đàn ông nói ra lời này vô cùng thuận miệng, rõ ràng không phải lần đầu tiên nói, vì vậy có thể thấy được, người đàn ông này không phải là một tên hoa hoa công tử thì chính là một tay lão luyện tình trường.
"Nhưng mà phụ nữ lại rất ghét người đàn ông tự cho mình là đúng, nhất là người đàn ông có mắt như mù hoa ngôn xảo ngữ, không chỉ chán ghét, mà còn làm cho người ta muốn ói." Trong giọng nói lạnh lùng của Lạc U tràn đầy chán ghét, trong ánh mắt sâu thẳm cũng không che giấu sự khinh thường đối với người đàn ông trước mặt chút nào.
Rốt cục sắc mặt của người đàn ông kia đã có chút biến hóa, nhưng đấy chỉ là chuyện trong nháy mắt, hình như định lực của người đàn ông này cũng không tệ lắm, cho dù bị Lạc U kích thích như vậy, mà ngoài mặt vẫn có thể duy trì được phong độ ban đầu, chỉ là lời gã nói ra lại có chút không phong độ, "Dục cự còn nghênh(*) đúng là một loại tình thú khác, nhưng nếu như không biết phân biệt tốt xấu thì có thể sẽ không làm cho người khác vui vẻ được đâu, Lạc tiểu thư, làm minh tinh chắc vất vả lắm nhỉ, gần đây tôi muốn đầu tư cho một bộ phim, không biết cô có hứng thú, cho tôi một chút kiến nghị hay không?"
(*) Dục cự còn nghênh: Muốn cự tuyệt mà vẫn còn hoan nghênh, làm bộ làm tịch.
Cưỡng bức lợi dụng rõ ràng là trò sở trường của người đàn ông này, Lạc U từ chối lại càng làm cho người đàn ông này lộ ra sự dơ bẩn dối trá bên dưới bộ mặt kia nhanh hơn, nếu phụ nữ nhanh chóng đồng ý với yêu cầu của một người đàn ông, thì rõ ràng sẽ không có kiên nhẫn với người phụ nữ đó như vậy nữa.
Ánh mắt Lạc U lại càng lạnh hơn một chút, không nghĩ tới đến giờ phút này rồi mà vẫn còn có người muốn dùng quy tắc ngầm với cô, người đàn ông này không có mắt để đọc báo à, hay là không có tai để nghe tin tức hả, thế mà vẫn cho cô là cái loại minh tinh nhỏ không có bối cảnh nên phải dựa vào quy tắc ngầm để leo lên phía trên kia sao?
Huống chi cho dù là minh tinh nhỏ cũng chưa chắc đã thích bị dùng quy tắc ngầm, người đàn ông này lấy tự tin từ đâu ra vậy chứ, thật đúng là làm cho người ta cảm thấy có chút buồn cười.
"Tiếu Tiêu, ném hắn ta ra ngoài đi." Lạc U chả có chút tâm tư nào để nói chuyện với người đàn ông này, nói chuyện với loại người như vậy, đúng là lãng phí nước bọt mà.
"Vâng, tiểu thư!" Trong nháy mắt Tiếu Tiêu đã đứng ở trước mặt người đàn ông kia, thân hình hai người xấp xỉ
nhau, nhưng Tiếu Tiêu chỉ cần dùng một tay đã có thể túm người đàn ông đó đi, người đàn ông kia muốn phản kháng, nhưng căn bản không có tác dụng gì, tay của Tiếu Tiêu như cái kìm sắt túm lấy cổ áo của gã, cho dù gã không để ý tới hình tượng mà kêu la cứu mạng, thì vẫn không có ai đi lên giúp gã một tay. Truyện chỉ đăng tại -editor: shizuka nguyễn
Mọi người không phải là không muốn giúp đỡ, mà quả thật là vẫn chưa phản ứng kịp, động tác của Tiếu Tiêu quá mức đột ngột, hơn nữa một cậu bé mười **(1) tuổi túm lấy một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, cảnh này kỳ dị đến mức không nói nên lời, vì vậy mọi người tạm thời quên mất đi lên khuyên can một chút.
(1) shizuka: Cái (**) này nguyên văn là của tác giả nha mọi người.
Bảo vệ của bữa tiệc muốn hành động, nhưng bị mẹ Lạc ngăn lại, con gái nhà mình thanh lý rác rưởi cho bữa tiệc, cái người làm mẹ như bà chỉ có thể ủng hộ hơn thôi, làm sao có thể can thiệp vào chứ, về phần số tiền mà người đàn ông kia nên quyên góp vào tối nay, mẹ Lạc bày tỏ bà sẽ không quên, tuyệt đối sẽ làm cho người đàn ông này phải quyên ra gấp đôi, nếu không thì thật có lỗi với đông đảo đồng bào tàn tật rồi đó.
Mẹ Lạc thậm chí còn có chút sung sướng nghĩ, cho chú mày có mắt như mù đùa bỡn con gái bà này, cho chú mày không biết tốt xấu tự tìm phiền toái này, bị người ta lôi ra ném đi như rác rưởi, đáng đời!
Sau khi người đàn ông rác rưởi nào đó bị ném ra ngoài, bữa tiệc tất nhiên là vẫn sẽ tiếp tục mà không bị trở ngại chút nào, nhưng mà không có mấy người dám tới gần Lạc U nữa, những fan hâm mộ muốn đi lên chụp ảnh chung và xin chữ ký, cũng chỉ dám lén lút nhìn Lạc U, không dám tiến lên.
Một số fan bày tỏ, U công chúa quả nhiên là U công chúa nha, tính tình cũng không tốt như trong truyền thuyết, trái lại còn có phần lạnh như băng làm cho người ta sợ hãi, nhưng mà, U công chúa như vậy cũng rất moe nha, rất có khí chất đó có được không hả.
Trong ngày hôm đó Lạc U đăng lên trên tường của mình mấy bức ảnh chụp Lạc U ở bữa tiệc từ thiện, nhất là bức ảnh người đàn ông kia bị Tiếu Tiêu túm đi, bên dưới còn phối hợp với mấy đoạn lời thoại diễn giải, điều này làm cho fan của Lạc U đều rối rít bày tỏ, rốt cuộc ông chú trung niên kia là cái thá gì chứ, vậy mà dám ngấp nghé U công chúa điện hạ xinh đẹp của bọn họ, thật sự là tội không thể tha, bày tỏ nhất định phải tìm thịt người một chút, sau khi tìm được thì phải cắt thành tám khối rồi nặn thành cái bánh bao ném cho chó ăn!
"Tiểu U, con làm cho bầu không khí bữa tiệc của mẹ trở nên kỳ lạ như thế, con phải chịu trách nhiệm đó nha." Mặc dù mẹ Lạc đã đến tuổi trung niên nhưng rõ ràng vẫn còn tiềm chất bán manh, sau khi người đàn ông kia bị ném ra không lâu, thì lập tức nở nụ cười đi tới. Truyện chỉ đăng tại -editor: shizuka nguyễn
Lạc U buồn cười nhìn mẹ nhà mình, giọng nói mang theo một chút bất đắc dĩ nói: "Muốn con làm cái gì thì mẹ cứ việc nói thẳng đi, cho dù không chi tiền công cho con thì con cũng sẽ đồng ý."
"Trong mắt con chỉ có tiền thôi à, lại còn muốn đòi tiền công của mẹ nữa chứ, mẹ nghe bà ngoại con nói con muốn đầu tư vào phim, vẫn chưa đủ tiền à?" Mặc dù mẹ Lạc bề bộn nhiều việc, nhưng rõ ràng vẫn cực kỳ quan tâm Lạc U, cũng biết được rất nhiều chuyện Lạc U mà làm, bây giờ gặp được con gái, thứ nghĩ tới đầu tiên tất nhiên là việc này.
"Có ai ngại nhiều tiền đâu ạ, nhưng mà cho dù có thiếu tiền hơn nữa thì cũng không thể kiếm tiền của mẹ được, nói đi, mẹ muốn con làm gì đây ạ." Lạc U nghiêng mặt từ chối việc mẹ Lạc vô cùng có thể sẽ trợ giúp mình về mặt tài chính, nếu như mẹ Lạc nói ra loại chuyện này, thì rõ ràng đang có dự định giúp cô, bà chỉ có một đứa con gái như thế này thôi, tốn một chút tiền như vậy thì tính là cái gì chứ, huống chi đây là đầu tư chứ không phải là phung phí, nhưng mà rõ ràng Lạc U không có ý định như vậy, bây giờ cô thật sự không thiếu tiền.
"Nói mấy lời này với mẹ làm gì, nếu như con thật sự thiếu tiền thì cứ tìm mẹ, mặc dù mẹ không có tiền như bà ngoại con, nhưng mà vẫn đủ để nuôi bảo bối công chúa của chúng ta nha." Mẹ Lạc dịu dàng sờ đầu Lạc U, con gái đã trưởng thành rồi, hình như đã không cần đến sự trợ giúp của bà nữa, hai mẹ con bà chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, chỉ mong con gái không quá ghét bỏ bà là được.
"Con biết, vẫn là mẹ tốt nhất, mẹ, mẹ nói đi, mẹ muốn con làm gì ạ, đừng cười như vậy nữa, mẹ xem ông chú sắc lang kia sắp chảy nước miếng ra rồi kìa." Lạc U nói lời này cũng không phải là đang khoa trương, mẹ Lạc cười quá mức dịu dàng, làm đám đàn ông xung quanh nhìn thấy thế thì đều có chút đờ ra, Lạc U nhìn ở trong mắt, không khỏi cảm thán một câu, không hổ là mẹ cô nha, còn yêu nghiệt hơn cả cô nữa.
Cũng may mẹ Lạc không biết suy nghĩ của Lạc U, nếu không nhất định sẽ phải nói chuyện thật tốt với Lạc U, cái này của bà gọi là thành thục quyến rũ phong hoa tuyệt đại, làm sao lại là yêu nghiệt được chứ!
"Đáng ghét, lại dám trêu mẹ con, nên đánh nha, mẹ đây không phải là nghĩ nếu con đã tới rồi, thì hát cho mọi người nghe, mẹ vẫn chưa được nghe con hát trực tiếp đâu đó, lúc con mở buổi biểu diễn ca nhạc cũng không biết mời mẹ đến xem, mẹ thật sự là rất đau lòng đấy nhé." Dáng vẻ mẹ Lạc ai oán cũng rất mê người, nhưng Lạc U bày tỏ đây tuyệt đối không nằm trong phạm vi thưởng thức của cô.
Lạc U thật sự rất muốn nói một câu: Mẹ à, mẹ đừng bán manh nữa được không ạ, con gái của mẹ đã lớn như vậy rồi đây này!
Nhưng mà Lạc U cũng có chút nghi ngờ, thử hỏi ba cô ôn nhu nho nhã phong độ nhẹ nhàng hoàn toàn xứng đáng là một quân tử, mà tính cách của mẹ cô thì dịu dàng như nước thỉnh thoảng còn có thể làm nũng bán manh, nhưng tại sao bản thân cô lại có một bộ lạnh như băng như thế này cơ chứ?
Tại sao lại như vậy nhỉ? Chẳng lẽ là đột biến gien à? Truyện chỉ đăng tại -editor: shizuka nguyễn